Edit: Sơ
Beta: Fang, Wendy
Tòa nhà trẻ sơ sinh.
Ngân Tô hoàn hảo không chút tổn hại đứng trước cửa chính, thứ trong nhà vệ sinh không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho cô.
Sau khi đón các bà mẹ, Ngân Tô đếm số người của bọn họ. Số lượng người chơi giảm không ít, nhưng Giản Kỳ Hoa hôm qua mất tích ở tòa nhà trẻ sơ sinh lúc này lại đứng trong đám người.
Xem ra tối qua anh ta cũng không xảy ra chuyện gì.
Còn người tên Thiên Niệm cũng đứng cạnh Dư Bách Sơ.
Ngũ Nhân đã chết, chỉ còn lại mỗi người tên Tống Thiên Áo là không thấy tung tích, xem ra cũng đã chết rồi.
Ngân Tô đưa bọn họ lên tầng, cả quá trình xe chạy quen đường.
Có thể là vì hôm nay Ngân Tô không nói lời thoại gì, có người chơi không nhịn được, chủ động hỏi: “Bác sĩ Tô, hôm nay chúng ta có thể ở chung với… bé con bao nhiêu lâu?”
Ngân Tô mỉm cười: “Tôi sẽ gọi mọi người, mọi người không tin tôi sao?”
Mọi người: “…”
Không tin.
Các cụ có câu, vận mệnh phải nắm trong tay mình.
Ngân Tô không làm khó bọn họ: “Một tiếng.”
“Con… Con, con của tôi không thấy đâu nữa rồi.”
Người chơi bước vào đầu tiên nhanh chóng phát hiện đứa trẻ của mình đã biến mất.
Những người khác cũng không dám trì hoãn, đi vào tìm đứa bé của mình.
Hôm nay người chơi cộng thêm NPC là có tổng cộng 31 người, nhưng lại chỉ có 26 đứa trẻ.
Thừa ra năm người mẹ so với số lượng trẻ con.
Lần lượt là hai NPC và ba người chơi không có con.
NPC vô cùng có kinh nghiệm bắt đầu tìm đối tượng ra tay, bọn họ không chỉ ra tay với người chơi mà còn chọn đối tượng dễ đánh thắng nhất.
Trong phòng bệnh lập tức hỗn loạn nhưng đều không gây ra động tĩnh gì quá lớn, sợ dẫn y tá đáng sợ kia tới.
***
***
Ngược lại, những đứa trẻ trong phòng ICU vẫn còn, hơn nữa Ngũ Nhân và một người chơi khác đã chết nên có hai đứa trẻ không có mẹ.
Dường như NPC không muốn tới đây, đều lần lượt né tránh khu vực này.
Một người phụ nữ xông lên trước, tiện tay bế một đứa bé, nhìn thấy trên vòng tay xuất hiện mã số của em bé mới, lúc này cô ta mới yên tâm.
Mấy đứa trẻ trong phòng ICU cũng có thể đổi mẹ.
Tiến vào theo sau là Đinh Nguyên Khôn và Thiên Niệm.
Dư Bách Sơ với Khưu Cảnh liếc nhìn nhau, đồng thời phóng tới hai đứa trẻ không có mẹ kia, mỗi người bắt được một bên nôi.
“Buông tay!” Khưu Cảnh trừng mắt nhìn Dư Bách Sơ: “Đừng có mà đi tìm chết!”
Dư Bách Sơ âm thầm dùng sức: “Còn chưa biết là ai đi tìm chết đâu.”
Thời điểm hai người so chiêu, Đinh Nguyên Khôn và Thiên Niệm cũng ra tay.
Ô Bất Kinh ôm đứa bé của mình, men theo bức tường dịch dần sang một bên, đứng cùng với dì Lương.
“Dì Lương, dì cảm thấy bọn họ ai sẽ thắng?”
Hai đội Dư Bách Sơ và Khưu Cảnh, mỗi đội còn lại ba thành viên, đương nhiên họ muốn mỗi người trong đội mình đều có một đứa trẻ tương ứng, để tránh xảy ra điều gì bất trắc dẫn đến tình trạng giảm mất một nửa nhân số.
Dì Lương lắc đầu: “Phải xem bọn họ ai ác hơn ai.”
Bốn người đánh nhau trong phòng ICU phát ra tiếng động rất lớn, nhưng bản thân bọn họ không có lớn giọng ồn ào nên y tá không xuất hiện ngăn cản.
Ô Bất Kinh nghe thấy tiếng động đánh nhau, trái tim cũng đập thình thịch theo: “Dì Lương, nếu không thì chúng ta ra ngoài trước đi?”
Đại khái là dì Lương cũng thấy phạm vi ảnh hưởng của bốn người kia ngày càng lan rộng, cuối cùng gật đầu, rời khỏi phòng bệnh với Ô Bất Kinh.
Dù sao mấy ngày trước cũng đã nghiệm chứng, chỉ cần bế đứa trẻ theo thì rời khỏi phòng bệnh cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Ô Bất Kinh đứng trong hành lang, lúc này mới dám thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, sau khi lấy lại bình tĩnh mới nói khẽ với dì Lương: “Dì Lương, vừa rồi cháu có nhìn thấy đứa bé của Giản Kỳ Hoa, đứa trẻ đó có chút không giống với lúc trước…”
“Không giống? Không giống chỗ nào?”
“Cháu cũng không biết nữa… Cứ có cảm giác hình như không giống như vậy…” Ô Bất Kinh chỉ chỉ nhóc quái vật trong lòng, xém nói chữ ‘xấu’ ra khỏi miệng.
Dì Lương hiểu được ý của Ô Bất Kinh.
Đứa trẻ của Giản Kỳ Hoa đã trở nên dễ nhìn hơn.
Ô Bất Kinh đổi một từ miêu tả khác: “Giống người hơn.”
Dì Lương: “Giản Kỳ Hoa vẫn luôn cho đứa trẻ đó uống máu… Nếu vấn đề không phải ở máu thì có nghĩa là anh ta đã nắm được thông tin mấu chốt khác, tiến độ nhanh hơn chúng ta, cho nên đứa trẻ mới xảy ra biến hóa.”
“Bọn chúng biến hóa là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
“Trong tình huống bình thường, đứa trẻ tiến vào phòng ICU là vì gặp nguy hiểm. Nếu dựa theo suy nghĩ này thì hình dạng hiện giờ của bọn chúng chính là có vấn đề, phó bản này vẫn luôn nhắc nhớ chúng ta phải làm một người mẹ đủ tư cách, mà một người mẹ đủ tư cách thì sao có thể không cứu con mình đây?”
Ô Bất Kinh: “Vậy nên… Chúng ta phải làm cho bọn chúng trở lại dáng vẻ bình thường?”
Dì Lương gật đầu: “Rất có thể là như vậy.”
Ô Bất Kinh nhìn nhóc quái vật trong lòng, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Trong lúc Ô Bất Kinh và dì Lương nói chuyện, trận đấu bên trong đã kết thúc. Cuối cùng Đinh Nguyên Khôn là người bế được đứa bé kia, Thiên Niệm thì bị thương, được Dư Bách Sơ đỡ ra.
“Hèn hạ.” Thiên Niệm che nơi bị thương, cắn răng giận dữ: “Đinh Nguyên Khôn lại ngầm… Chị Bách Sơ, xin lỗi chị, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa thôi là em đã cướp được đứa trẻ kia rồi…”
Dư Bách Sơ vẫn giữ vững cảm xúc, vỗ vai Thiên Niệm: “Giúp em giải quyết chuyện đứa bé trước đã.”
Thiên Niệm liếc mắt nhìn vào bên trong phòng ICU, đáy mắt có chút u oán, bị Dư Bách Sơ kéo đi mới thu hồi ánh mắt.
Dưới sự trợ giúp của Dư Bách Sơ, Thiên Niệm nhanh chóng g**t ch*t một NPC, lấy được một đứa trẻ.
Tất cả mẹ đều đã có con của mình, phòng bệnh dần yên tĩnh lại.
***
***
Ngân Tô chờ tất cả mọi người yên tĩnh lại, lúc này mới đi từ hành lang qua.
Rất nhiều đứa bé trong phòng bệnh đều đã lớn hơn một chút, NPC có vẻ không nhận ra nhưng tất cả người chơi đều đã phát hiện.
Nhưng bọn họ không biết đây là chuyện tốt hay xấu, lúc này cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục làm một người mẹ tốt, còn phải liên tục cảnh giác, tránh cho đám tiểu quỷ này mê hoặc.
“Tô tiểu thư.” Ô Bất Kinh vẫn đứng ở cửa, thấy Ngân Tô tới bèn lén lút nhìn ngó xung quanh hệt như tên trộm rồi nhanh chóng móc ra một túi văn kiện đưa cho cô: “Đây là manh mối tôi đã sắp xếp lại, cô xem thử xem có giúp ích được gì cho cô không.”
Ngân Tô tiếp nhận túi văn kiện, Ô Bất Kinh lập tức quay người tiến vào trong phòng bệnh.
“…”
Ngân Tô quan sát xung quanh rồi đi tới cuối hành lang, đứng trong góc mở túi văn kiện ra.
Bên trong có nội dung Ô Bất Kinh tự mình tổng kết ra, có liên quan tới chuyện tối qua xảy ra trong khu nội trú, còn có cả về thuốc của bọn họ và một số quy tắc đã phát hiện.
【Khi mẹ gặp nguy hiểm, nếu nhớ đến con, đứa trẻ sẽ xuất hiện và có thể giúp ngăn chặn một phần tổn thương cho mẹ. Tuy nhiên, cái giá là đứa trẻ sẽ rất đói và cần phải được cho ăn, nếu không, nó có thể sẽ tấn công mẹ.】
Đứa trẻ là con dao hai lưỡi, có thể bảo vệ mẹ, cũng có thể làm hại mẹ.
【Buổi tối, con của bạn sẽ không xuất hiện trong khu nội trú, nếu bạn nhìn thấy con mình, chắc chắn là bởi vì bạn quá nhớ con, vậy nên đừng nhớ nữa.】
Rõ ràng quy tắc này là quy tắc sai, nếu ngừng nhớ thì đứa bé sẽ biến mất, như vậy thì đương nhiên là đứa bé sẽ không thể bảo vệ mẹ.
Nhưng đổi một góc độ khác, nếu người mẹ không có đủ thức ăn thì điều này lại chính xác.
Cũng không biết có thể tìm được bug không.
Lúc cần tới đứa trẻ thì gắng sức nhớ, không cần nữa thì ngưng nhớ…
Ngân Tô cảm thấy có vẻ không khả thi cho lắm, mấy chuyện làm không công này đứng nói là đám tiểu quỷ không vui mà ngay cả trò chơi cũng không vui, không thể nào cho phép người chơi lợi dụng một cái bug rõ ràng như vậy được.
Khả năng lớn hơn là…
Một khi đứa trẻ giúp mẹ mà không có đồ ăn thì chắc chắn không thể nào tiễn chúng đi được.