Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 684

Edit: Trang

Beta: Sơ, Wendy

Ô Bất Kinh nhìn vào gương mặt xấu xí của nhóc quái vật, trong lòng tự cổ vũ một hồi, bắt đầu khen ngợi nó. 

“Bé cưng hôm nay giỏi quá, nhanh vậy mà đã ăn xong rồi.” 

“Bé cưng thật dễ thương, đôi mắt của bé là đôi mắt đẹp nhất mà mẹ từng thấy, hệt như đá quý vậy…” 

“Ê a.” Nhóc quái vật đang tìm sữa ăn rõ ràng ngẩn ra, hai tay đang quơ quơ cũng dừng lại. 

Ô Bất Kinh rõ ràng cảm thấy nhóc quái vật không vui, hình như nó không thích được khen… 

Bị nhóc quái vật nhìn chằm chằm, Ô Bất Kinh kinh hồn bạt vía, nhưng vẫn tiếp tục khen: “Bé… bé cưng thật… thật đáng yêu…” 

Còn có gì có thể khen trẻ sơ sinh nữa không? 

Ô Bất Kinh cũng muốn tìm một điểm có thể khen, nhưng nhóc quái vật này ngoại trừ đôi mắt ra thì thật sự không có điểm nào để khen cả. 

Cậu ta lắp bắp, chỉ có thể lặp đi lặp lại lời khen “đáng yêu”. 

Quái vật nhìn cậu ta bằng ánh mắt âm u, khi cậu ta khen “đáng yêu” đến lần thứ tám thì nó đột nhiên cười khúc khích. 

Trẻ con cười có nghĩa là chúng vui vẻ. 

Ô Bất Kinh lặng lẽ thở phào, càng ra sức khen ngợi. 

Những người chơi khác: “???” 

Còn có thể như vậy sao?! 

Trẻ con vui vẻ có thể tránh được việc chúng liên tục đòi ăn, còn có thể tránh việc bị những vật nhỏ này mê hoặc làm cho bọn họ chủ động trở thành thức ăn, thế là những người chơi khác trong phòng bệnh bắt chước theo. 

Giản Kỳ Hoa khinh thường, nắm chặt đứa bé của mình tiếp tục đút ‘sữa’, anh ta không thiếu sữa, uống hết một bình vẫn còn một bình khác.

Không ai biết Giản Kỳ Hoa lấy đâu ra thứ thay thế sữa mẹ, cũng không ai dám hỏi, vì dù sao người này một khi không vui sẽ trực tiếp g**t ch*t người chơi. 

Quái vật nhỏ tu lấy tu để, cái đuôi lười biếng rủ xuống. 

Tuy nhiên, làn da của quái vật nhỏ đã không còn là màu nâu xám xấu xí nữa mà dần chuyển sang màu sáng hơn. 

Ngay cả gò má cũng bớt đi vài phần sắc nhọn, trở nên tròn trịa. 

Theo cách miêu tả của Ô Bất Kinh thì —— Ngày càng giống người hơn. 

***
***

Buổi thăm bệnh buổi chiều không có vấn đề gì lớn, Ngân Tô tiễn những người khác về, phát hiện phòng bệnh vẫn như cũ. 

“…”

Nghĩ lại thì… Từ sau buổi trưa, hình như không thấy y tá đâu nữa. 

Ngân Tô quyết định đi tìm y tá. 

Nửa giờ sau, Ngân Tô phát hiện Đại Lăng và đám bé gấu của cô bé đang ở trong một căn phòng. 

“…” 

Hay lắm! 

Bảo sao cô tìm chẳng thấy ai, hóa ra là tụ tập hết ở đây. 

Chờ một chút! 

Bác sĩ đều đã chết hết, y tá cũng không còn, vậy bây giờ chẳng phải tòa nhà trẻ sơ sinh là do cô quyết định sao? 

“Ha…” 

Nụ cười trên mặt Ngân Tô càng thêm rạng rỡ, ai mà không thích được thăng chức chứ!  

“Chị ơi?” Đại Lăng đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Ngân Tô, nghi hoặc nhìn qua, cảm thấy chị gái cười có chút quái lạ… Quái lạ đến đáng sợ. 

Ngân Tô ho nhẹ một tiếng, “Để bọn họ đi dọn dẹp phòng ICU một chút.”  

“Vâng ạ.” 

Y tá trưởng mới · Đại Lăng lập tức gọi hai y tá đi dọn dẹp, còn cô bé thì vui vẻ chạy đến bên cạnh Ngân Tô, “Chị ơi, còn cần em làm gì nữa không ạ?” 

“Thằng nhóc kia đâu rồi?” 

Đại Lăng đẩy một cái lồng từ trong góc phòng ra, chỉ vào đứa trẻ đang tức giận mặt mũi dữ tợn bị nhốt bên trong, “Em đang trông chừng nó đây.” 

Ngân Tô không biết Đại Lăng kiếm cái lồng này ở đâu ra, cô thả đứa trẻ ra, xách nó rời đi. 

Đại Lăng nghiêng đầu, chị gái không gọi cô bé… Thế là cô bé lại quay về chơi với bé gấu. 

“Đồ đàn bà điên, cô là đồ đàn bà điên!” Suốt cả đường đi, thằng nhóc này vô cùng ồn ào, liên tục mắng chửi: “Cô muốn dẫn tôi đi đâu…#%&*#…” 

“Cái miệng nhỏ này của nhóc ấy à.” Ngân Tô bế đứa trẻ đến trước mặt, cười âm u: “Nên khâu lại đi thôi.” 

Đứa nhóc: “…”

Ngân Tô xách đứa bé lên tầng bốn, mở cửa phòng làm việc của trưởng khoa Tôn. 

“Cô… Cô lấy chìa khóa từ chỗ nào?” 

“Đương nhiên là trưởng khoa Tôn đưa cho ta rồi, chẳng lẽ ta còn có thể trộm sao?” Ngân Tô đóng cửa lại. 

“Sao trưởng khoa Tôn có thể đưa chìa khóa cho cô được… Cô vào đây làm gì?” 

“Trải nghiệm cảm giác làm trưởng khoa đó.” Ngân Tô nói xong, kéo ghế của trưởng khoa Tôn ra, ngồi phịch xuống, mũi chân chạm đất, xoay một vòng. 

Đứa bé lạnh lùng cười: “Trưởng khoa Tôn nhìn thấy cô ở đây, chắc chắn sẽ g**t ch*t cô.” 

“Vậy thì e rằng anh ta không có cơ hội này rồi.” Ngân Tô thuận tay cầm tài liệu trên bàn lật xem, nhẹ nhàng ném ra câu tiếp theo: “Ta đã tiên hạ thủ vi cường, giết anh ta rồi.” 

“???” 

“!!!” 

Đứa bé hoàn toàn yên tĩnh lại, ngồi trên bàn, đôi mắt đảo lia lịa, không biết đang có âm mưu xấu xa gì trong đầu. 

Ngân Tô dùng thuật giám định quét một lượt văn phòng của trưởng khoa Tôn, từ từ xem những thứ hữu ích. 

Bệnh viện Anh Lan có không ít lịch sử huy hoàng, với đủ loại ca bệnh, nhận được vô số giải thưởng, các bác sĩ nổi tiếng lại càng nhiều vô số. 

Trong số đó có rất nhiều chuyện liên quan đến phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh, khoa nhi và sản khoa của bệnh viện Anh Lan rất nổi tiếng.

Ngay cả khi khu bệnh viện mới xây dựng xong, chỉ còn giữ lại khoa nhi và sản khoa thì những người bệnh nghe danh mà tìm đến vẫn rất nhiều. 

Nhưng mà…

Cái danh họ nghe chính là tên “Bệnh viện Anh Lan”.

Anh Lan, đảo ngược lại không phải là bé trai sao. 

Đối với bệnh nhân, việc được sinh con tại bệnh viện Anh Lan giống như một tín ngưỡng, chỉ cần đến đây là có thể sinh được con trai.

***
***

Khu nội trú.

Dư Bách Sơ đang chia sẻ với đồng đội về manh mối cô ấy vừa kiếm được: “Bệnh viện Anh Lan đảm bảo với khách hàng rằng họ chắc chắn sẽ sinh được con trai, bởi vì bọn họ đã lén tráo đổi đứa bé. Ban đầu, họ chỉ dùng những đứa trẻ sinh ra nhưng không ai muốn nuôi để thay thế… Nhưng hiệu suất như vậy quá thấp, đứa trẻ đó phải được sinh cùng lúc với khách, và còn phải là một bé trai khỏe mạnh, muốn khớp hoàn toàn thật sự rất khó.” 

“Vì vậy bọn họ đã nghĩ ra một biện pháp khác, trong lúc khách hàng mang thai, họ sẽ để cho những người khác cũng mang thai, đến lúc sinh sẽ thực hiện một màn ly miêu tráo thái tử.” 

“Có rất nhiều khách hàng tìm đến nhưng bệnh viện thường từ chối những người bình thường, khuyên họ bằng cách nói ‘Đừng tin vào những lời đồn bên ngoài’, họ chỉ chọn những khách hàng giàu có.” 

Khách hàng càng giàu có, quyết tâm sinh con trai sẽ càng lớn, đương nhiên là càng sẵn sàng chi tiền. 

Cao Hạo Nguyệt: “Những khách hàng đó có biết không?” 

Dư Bách Sơ lắc đầu: “Không biết. Bệnh viện quy tất cả mọi chuyện vào ‘thần học’, còn cho khách hàng một số thứ kỳ quái, khiến họ thật sự nghĩ rằng đứa trẻ của mình là do ‘cầu’ được.” 

Hạ Kỳ líu lưỡi: “… Cuối cùng thần học là lừa đảo à?” 

Khách hàng thì chăm chỉ cầu thần, kết quả người ta trực tiếp dùng chiêu ly miêu tráo thái tử.

Cao Hạo Nguyệt: “Đây chẳng phải là bỏ tiền ra, kết quả lại nhận được một đứa con không phải của mình à? Cũng quá thảm rồi…” 

“Thảm cái gì, nếu không phải họ hao hết tâm sức muốn có một đứa con trai thì cũng sẽ không bị lừa.” Thiên Niệm hoàn toàn không thấy những khách hàng đó thảm, ngược lại còn cảm thấy họ đáng đời. 

“Điều này không quan trọng.” Dư Bách Sơ ra hiệu cho mọi người đừng lạc đề: “Tất cả những điều này đều là bối cảnh, giúp chúng ta hiểu về nguồn gốc của những đứa bé gái đó…” 

Dù sao thì trong toàn bộ phó bản này chỉ có NPC y tá, NPC bác sĩ, NPC mẹ, những bệnh nhân NPC khác, lũ quái chuyên đi bắt cóc trẻ con vào ban đêm, cuối cùng là trẻ sơ sinh và người chơi, hoàn toàn không có sự tồn tại của nhóm ‘khách hàng’.

Thế nên, ‘khách hàng’ trong phó bản này hoàn toàn không quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment