Edit: Trang
Beta: Sơ, Wendy
“Bốp”
Ngân Tô khép quyển sổ trong tay lại, ném sang một bên, từ bên cạnh lấy ra một quyển khác.
Đây là một tập hồ sơ.
Ngân Tô lật xem vài trang, phát hiện không phải hồ sơ của phụ nữ mang thai… Mà giống như hồ sơ DY.
Những việc mà con người làm, họ không làm một việc nào cả.
Bệnh viện Anh Lan mỗi năm không phục vụ nhiều khách hàng, dù sao thì nhiều người dễ xảy ra sự cố, cộng thêm không phải ai cũng có thể chi trả được chi phí cao ngất ngưởng ở đây.
Nhưng dù chỉ mỗi hai tháng một khách hàng, một năm cũng có 6 khách, tích lũy qua nhiều năm, số trẻ sơ sinh được sinh ra ở đây cũng không phải là ít.
Đứa bé ngồi bàn bên cạnh nhìn chằm chằm Ngân Tô đang lật hồ sơ sột soạt, không nhịn được nữa, bắt đầu lải nhải: “Những thứ quan trọng, trưởng khoa Tôn để hết bên phòng phẫu thuật rồi, cô không tìm thấy gì hữu ích ở đây đâu.”
Ngân Tô vừa định nói thì lại nhớ đến chuyện ‘Không được cãi nhau với trẻ sơ sinh’, nên cô không thèm để ý đến thằng nhóc kia.
Đứa bé lại mắng một câu: “Vô dụng.”
Ngân Tô ngẩng đầu, nở một nụ cười, nói dịu dàng: “Cưng à, nếu nhóc không chịu im miệng, chị đây cũng không chắc là sẽ không dành cho nhóc tình yêu gấp bội đâu đấy. Tình yêu của chị khá là sâu nặng đấy, không chắc nhóc chịu nổi đâu.”
Đứa bé mấp máy môi vài lần, cuối cùng không nói gì, nhưng vẫn hừ một tiếng để thể hiện rằng mình không hề sợ.
Ngân Tô muốn tìm cách vào phòng phẫu thuật nhưng cô đã lật tung cả văn phòng lên mà vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến phòng phẫu thuật.
Thật muốn vào phòng phẫu thuật xem bên trong có bảo bối gì…
Tại sao trưởng khoa Tôn lại yếu đuối thế, mới bị đánh có tí đã không chịu nổi rồi!
Đúng là đồ vô dụng!
Mắng trưởng khoa Tôn xong, Ngân Tô quay lại nhìn thằng nhóc đang phồng má, tỏ vẻ không phục.
“Cái này là cái gì?” Ngân Tô lấy ra một cái bình nhỏ, hóa ra là thuốc mà trưởng khoa Tôn từng dùng để tiêm cho trẻ sơ sinh, đưa cho đứa bé xem thử.
Đứa bé vừa thấy cái bình thì lùi một chút, giọng nói cũng run rẩy: “Cô… Tại sao cô lại có cái này?”
“Đây là cái gì?”
“… Là cái gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết nó được trưởng khoa Tôn lấy ra từ trên thân thứ ở trong phòng phẫu thuật.”
Đứa bé không chỉ biết thứ này đến từ phòng phẫu thuật mà còn biết tại sao trưởng khoa Tôn lại tiêm thứ này cho những đứa trẻ bên dưới.
Trưởng khoa Tôn tiêm cho những đứa trẻ kia rất nhiều thuốc, thuốc sẽ phá hủy cơ thể chúng, sau đó tiêm thứ này là có thể đạt được mục đích thay đổi giới tính.
Tuy nhiên, thí nghiệm của trưởng khoa Tôn đến hiện tại vẫn thất bại, không có trường hợp nào thành công.
Vì vậy, vật thí nghiệm của trưởng khoa Tôn không chỉ là những đứa trẻ ở phòng bệnh trên lầu, mà còn bao gồm những đứa trẻ trong phòng bệnh ở tầng hai, chỉ là tiến độ thí nghiệm khác nhau mà thôi.
***
***
Đêm đến.
Không còn những đồng nghiệp khác và cấp trên, bác sĩ Tô làm việc rất chi là qua loa lấy lệ, ngay cả quần áo bảo hộ cũng lười phát, hỏi Đại Lăng xin một bé gấu, để y tá đứng đó phát cho mọi người.
Hôm nay thời gian thăm bệnh quá nhiều nên tới lượt thăm bệnh buổi tối, rất nhiều người chơi đã không còn ‘sữa bột’ dự trữ.
Dù đã uống thuốc, những người chơi có thể tự tiết sữa cũng nhận ra rằng sau khi cho ăn vào buổi chiều, đến bây giờ họ vẫn chưa hồi phục.
Một ngày chỉ đủ cho bú hai lần, ba lần thì hoàn toàn không đủ.
Vì vậy tối nay không ít người cảm thấy lo lắng, lúc bước vào phòng bệnh cũng vô cùng chậm chạp lề mề, hoàn toàn không muốn đối mặt với đứa trẻ của mình.
“Bác sĩ Tô.”
Dư Bách Sơ đi tới bên cạnh Ngân Tô, thấp giọng gọi cô: “Tôi có chút chuyện muốn trao đổi với cô, không biết có thể hay không…”
Nói xong, Dư Bách Sơ chỉ chỉ bên cạnh.
Ngân Tô liếc nhìn hàng người đang xếp hàng ngăn nắp, đi thêm vài bước về phía Dư Bách Sơ: “Chuyện gì?”
“Không biết có phải trong tay bác sĩ Tô có sữa thay thế không? Tôi có thể dùng điểm để mua.” Dư Bách Sơ nói ra mục đích của mình: “Sữa thay thế mà chúng tôi tìm được chỉ đủ cho hai lần.”
Dư Bách Sơ nghĩ bác sĩ chắc hẳn là biết trẻ con có thể ăn gì, mà cô lại là người chơi, trước đây cô có thể giao dịch những quy tắc đó, vậy thì chắc chắn cũng có thể giao dịch sữa bột.
Ngân Tô lập tức đồng ý: “Có thể.”
Dù sao thì cô vẫn còn rất nhiều.
“Nhưng mà…” Ngân Tô tạm ngừng một chút: “Bọn trẻ không nhất định sẽ ăn, nhưng chắc chắn là sẽ no bụng, tôi đã thử nghiệm rồi, nếu cô muốn thì có thể trực tiếp rót cho chúng.”
Trực tiếp rót?
Giống như Giản Kỳ Hoa sao?
Chỉ cần không bị bọn trẻ mê hoặc, mà tiền đề là không gây tổn thương cho chúng thì vẫn có thể bắt lấy rồi ép ăn.
Vì vậy Dư Bách Sơ đồng ý giao dịch.
Ngân Tô chia thức ăn thành từng phần nhỏ theo lượng ăn của đám quái vật nhỏ trước đó, rồi gọi Ô Bất Kinh lại.
Ô Bất Kinh hấp tấp chạy tới: “Tô tiểu thư.”
“Ồ, đánh nhau với quái vật à?” Trên người Ô Bất Kinh không có vết thương, nhưng quần áo bệnh nhân lại bị rách, còn bẩn thỉu.
Có lẽ để tỏ thiện ý, Dư Bách Sơ lên tiếng trước: “Là nhóm người của Khưu Cảnh?”
Ô Bất Kinh vội vàng nói: “Không sao, dì Lương với Tuân tiểu thư kịp thời phát hiện tôi không ở đó nên đã đến cứu tôi, họ không làm gì được tôi.”
Ngân Tô liếc mắt nhìn đám Khưu Cảnh: “Bọn họ tìm cậu làm gì?”
“Hỏi… Hỏi tôi có quan hệ như thế nào với cô.”
Ngay buổi chiều đầu tiên ở trong tòa nhà trẻ sơ sinh, đám Khưu Cảnh đã muốn bắt cậu ta làm viên đá dò đường. Bọn họ đông người, mà sau khi Ô Bất Kinh quay về cũng không thể làm gì được bọn chúng.
Nói cho người chơi khác?
Những người chơi không cùng nhóm với bọn Khưu Cảnh đều biết tình hình của họ, nói hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Có thể là do cậu ta thức thời, đám Khưu Cảnh thấy cậu ta cũng không làm gì. Sau đó, khi danh tính của Tô tiểu thư bị tiết lộ, họ cũng không gây rắc rối cho cậu ta nữa.
Nhưng buổi chiều hôm nay, Khưu Cảnh lại đột nhiên tìm đến cậu ta.
Lúc đó cậu ta đang ở một mình trong nhà vệ sinh, thì bị Khưu Cảnh dẫn người đến chặn.
Bọn họ thực sự muốn biết mối quan hệ của cậu ta với Tô tiểu thư là như thế nào, còn hỏi cậu ta có thể thuyết phục Tô tiểu thư hợp tác với họ để vượt ải hay không.
Ô Bất Kinh cảm thấy nếu lời nói của mình có sức nặng đến mức đó thì chắc phải đốt nhang tạ trời lạy đất mất thôi.
Nhưng đám Khưu Cảnh lại không tin, cứ nhất quyết cho rằng giữa cậu ta và Tô tiểu thư có quan hệ đặc biệt, ép cậu ta phải nói ra quan hệ của hai người…
Ngân Tô không nói gì, giao dịch với Dư Bách Sơ trước.
Dư Bách Sơ mua bốn phần, đội bọn họ mỗi người một phần.
Dư Bách Sơ nhận được đồ ăn, nhìn rõ những thứ trong hộp, cũng có chút ngơ ngác, đây là… Thức ăn của người bình thường sao?
“Tô tiểu thư, cô có chắc…” Dư Bách Sơ do dự mở miệng.
Ngân Tô gật đầu khẳng định.
Dư Bách Sơ cắn răng, liều một phen, mang đồ ăn rời đi.
‘Cho cậu’ Ngân Tô đưa một phần cho Ô Bất Kinh.
【“Không sợ hãi không sợ hãi” đã chuyển cho bạn 30000 điểm tích lũy.】
Ngân Tô: “…”
Thật ra cũng không cần.
Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô bằng ánh mắt đầy mong chờ: “Tôi còn muốn cho nhóm dì Lương nữa…”
Buổi trưa bọn họ chỉ lấy được một phần ba sữa mẹ từ NPC, đến buổi tối thì hoàn toàn không còn.
Dù là người chơi hay NPC, cũng chỉ đủ cho hai lần.
Ngân Tô lấy ra thêm hai phần cho cậu ta.
“Cảm ơn Tô tiểu thư.”
“Bác sĩ Tô.” Giọng của Khưu Cảnh vang lên, anh ta dẫn theo Đinh Nguyên Khôn tới, trực tiếp bày tỏ ý định: “Thứ mà cô vừa trao đổi với Dư Bách Sơ, có còn không?”