Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 686

Edit: Trang

Beta: Sơ, Wendy

Ngân Tô ra hiệu cho Ô Bất Kinh rời đi, sau đó mới nói: “Không bán cho các người.”

Khưu Cảnh cau mày: “Tại sao?” 

“Làm gì có tại sao? Đồ của tôi, tôi thích giao dịch với ai thì giao dịch với người đó.” Ngân Tô cười một tiếng: “Anh sẽ không cho là trông tôi giống người tốt thì tôi thực sự là người tốt đấy chứ? Anh bạn à, đừng có ngây thơ như vậy.” 

“??” 

Cái gì gọi là trông giống người tốt? 

Cô giống người tốt ở chỗ nào cơ? 

Ai bảo cô tự khen mình như vậy!! 

Khưu Cảnh nén lại suy nghĩ trong lòng, rất nhanh đã hiểu được lý do. 

Anh ta liếc nhìn về phía Ô Bất Kinh đang đứng cạnh dì Lương và Tuân Hướng Tuyết: “Là vì cậu ta sao? Bác sĩ Tô, bọn tôi chỉ tâm sự với cậu ta thôi, cũng không làm gì cậu ta hết… Tôi trả gấp đôi điểm tích lũy, được chưa?” 

Ngân Tô thờ ơ nhìn anh ta: “Tôi nói là không bán.”

Khưu Cảnh tiếp tục nâng giá: “Gấp ba.” 

Ngân Tô: “Anh có trả một triệu cũng không bán.” 

Đinh Nguyên Khôn lập tức bùng nổ: “Tô Thường Thiện, cô đắc ý cái gì chứ? Chẳng qua là cô được chia vai tốt hơn bọn tôi, biết nhiều hơn chút thôi! Cô tưởng bọn tôi sợ cô à… Á!” 

***
***

Dư Bách Sơ đang chia đồ cho người khác, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm, theo phản xạ nhìn về hướng phát ra âm thanh. 

Chỉ thấy Đinh Nguyên Khôn ôm lấy tay mình, máu tươi nhỏ xuống, nhanh chóng tụ lại thành một vũng máu. 

Trên mặt đất là một bàn tay bị chém đứt. 

Ánh mắt Dư Bách Sơ dừng lại trên người cô gái đối diện Đinh Nguyên Khôn, ống thép trong tay còn đang nhỏ máu, cô giơ tay lau vết máu bắn lên áo. Nhưng máu kia không những không lau sạch, mà còn lan ra, như một bông hoa máu đỏ rực, diễm lệ kỳ dị. 

Trong đầu Dư Bách Sơ nhanh chóng hiện lên vài thông tin. 

Ống thép màu hồng? 

Còn họ Tô…

0101? 

Trước đây còn có tin đồn 0101 đã chết… Quả nhiên là tin vịt. 

Cô ấy đã nói rồi mà, một người chơi có thể vượt qua được nhiều phó bản tử vong như 0101, sao có thể chết dễ dàng như vậy được. 

“Ai nha, xin lỗi nhé. Làm bác sĩ xong, cảm xúc tôi không được ổn định lắm, cứ luôn muốn giết người. Tôi đã kiềm chế lắm rồi, nhưng mà anh hét vào mặt tôi như thế, tôi chặt một tay của anh như vậy chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ? Dù sao nếu để y tá tới thì chắc là anh đã mất mạng rồi đấy.” 

Dư Bách Sơ nghe thấy giọng của Ngân Tô, đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. 

Khi bác sĩ Tô nói lời này, trên mặt cô còn lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những NPC kia. 

Trên mặt nở một nụ cười khéo léo, giọng điệu bình tĩnh, nhưng những lời cô nói ra lại đủ khiến người ta rùng mình. 

Đinh Nguyên Khôn đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nghiến răng phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngân Tô, trong mắt đã dần dâng lên tia máu. 

Hiển nhiên Khưu Cảnh cũng không ngờ Ngân Tô lại đột nhiên động thủ, còn chưa kịp phản ứng thì tay của Đinh Nguyên Khôn đã rơi xuống đất rồi. 

“Y… Y tá kia đến…” 

Trong đám người không biết là ai nhỏ giọng kêu lên. 

Lúc này trong hành lang rất yên tĩnh, cho dù âm thanh kia rất nhỏ thì tất cả mọi người ai cũng nghe thấy, dồn dập nhìn về cuối hành lang. 

Ngân Tô cũng ngẩng đầu nhìn qua, y tá mặc quần áo hoa kia đang đi đến bên này. 

Vẫn còn một con cá lọt lưới…

Có điều y tá này hình như là một NPC đặc biệt, chỉ xuất hiện vào thời điểm đặc biệt… Giống như lúc này. 

Đại Lăng không bắt được cô ta cũng là điều dễ hiểu, dù sao Đại Lăng cũng không có khả năng kích hoạt cốt truyện. 

Đinh Nguyên Khôn nhìn thấy y tá xuất hiện, sắc mặt vốn đã trắng bệch vì đau đớn giờ càng thêm tái nhợt, môi cũng bắt đầu run rẩy. 

“Ôi… Nhìn kìa, người đến lấy mạng anh đang tới rồi đó.” 

Giọng của Ngân Tô kéo Đinh Nguyên Khôn quay trở về thực tại, anh ta quay đầu nhìn về phía Khưu Cảnh: “Anh Khưu…” 

Thế nhưng Khưu Cảnh lập tức lui sang một bên, không có ý định giúp đỡ Đinh Nguyên Khôn. 

Không ai biết y tá kia có thực lực gì nhưng lần trước cô ta đã trực tiếp vặn gãy cổ một người chơi, người đó thậm chí còn không kịp dùng đạo cụ… 

Động tác lùi lại của Khưu Cảnh khiến cơn giận dồn thẳng lên não Đinh Nguyên Khôn, trực tiếp chửi ầm lên tại chỗ. 

Y tá càng ngày càng đến gần. 

Đinh Nguyên Khôn biết không thể trông cậy vào Khưu Cảnh, nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta cũng không phải liều mạng đối đầu mà là quay người hất văng những người chơi đang đứng xem ra, lao về phía cầu thang. 

Y tá lập tức đuổi theo Đinh Nguyên Khôn, đối với người chơi khác thì làm như không thấy. 

Hai người một trước một sau rời đi, hành lang lại chìm vào yên tĩnh. 

“Các bà mẹ thân mến, bé yêu của mọi người vẫn đang đợi mọi người đấy.”  Ngân Tô lên tiếng trước, phá tan bầu không khí trầm lặng: “Không nên để các bảo bối chờ lâu quá nha.” 

Trong hành lang dần dần có âm thanh. 

Khưu Cảnh liếc nhìn Ngân Tô, ý vị không rõ, cuối cùng cũng xoay người rời đi. 

***
***

“Mấy ngày nay cô ta gần như không làm gì, thậm chí còn giúp chúng ta, tôi còn tưởng rằng… Không nghĩ tới cô ta nói ra tay là ra tay. May mà trước đây chúng ta không đắc tội với cô ta. Cô ta đúng là ngang ngửa với tên Giản Kỳ Hoa kia.”  

Giản Kỳ Hoa lúc đó cũng đứng trong đám đông, tuy cao lớn nhưng có vẻ im lặng, giống như một kẻ đứng ngoài cuộc, chỉ im lặng quan sát.

Ai ngờ anh ta lại không nói tiếng nào mà ra tay, lý do là vì quá ồn. 

Thiên Niệm cười lạnh một tiếng: “Cô ấy sống sót một mình trong tòa nhà trẻ sơ sinh nên thực lực chắc chắn rất mạnh. Đinh Nguyên Khôn có phải không có não không… Anh ta không nghĩ rằng việc có được vai trò bác sĩ thực sự là một điều tốt chứ?” 

Mọi người đều là phụ nữ mang thai, có thể tham khảo cách làm của nhau, tạm thời lập nhóm để thảo luận một chút.

Nhưng bác sĩ chỉ có một, xung quanh toàn là NPC, sinh tồn trong môi trường như vậy, làm sao có thể dễ dàng cho được? 

Hạ Kỳ có sao nói vậy: “Hôm nay tâm trạng của Đinh Nguyên Khôn có vẻ bực bội hơn mấy ngày trước…”  

Đinh Nguyên Khôn người này ngày đầu tiên đã dẫn người đi khắp nơi diễu võ dương oai, nhưng sau khi thấy có nhiều người chơi chết đi thì lại trở nên khiêm tốn hơn. 

Có Khưu Cảnh ở đó, bình thường anh ta cũng ít khi lên tiếng. 

“Tôi cũng cảm thấy vậy, đặc biệt là… Khi em bé khóc, tôi thật sự muốn giết người.” 

“Cảm xúc của mọi người đều trở nên nóng nảy, Đinh Nguyên Khôn vốn là người nóng tính, chắc chắn anh ta đã bị ảnh hưởng.”  

Trong tình huống bình thường mà nói như vậy, cũng chỉ cãi nhau vài câu.  

Ai mà biết bác sĩ Tô lại trực tiếp ra tay, Đinh Nguyên Khôn còn kêu lên… Cũng không biết nên nói Đinh Nguyên Khôn đáng đời hay là anh ta xui xẻo. 

“Chị Bách Sơ?” Cao Hạo Nguyệt thấy Dư Bách Sơ vẫn im lặng, lo lắng hỏi: “Sao vậy?” 

Dư Bách Sơ hồi thần: “Không sao… Để sau nói, mọi người vào phòng bệnh trước đi.” 

 ***
***

Ở một bên khác, dì Lương và Ô Bất Kinh đã vào phòng ICU. 

“Tiểu Ô à, vị Tô tiểu thư đó, cô ấy…” Dì Lương kéo kéo tóc xoăn bên tai, sau một lúc mới nói: “Không có gì.” 

“…” 

Ô Bất Kinh thở phào nhẹ nhõm, cậu ta thật sự sợ dì Lương hỏi những câu hỏi nhạy cảm, cậu ta không biết phải trả lời thế nào. 

Nhưng Ô Bất Kinh còn chưa kịp thở phào xong thì cậu ta đã cảm nhận thấy một ánh mắt lạnh lẽo rơi vào người mình. 

Ô Bất Kinh lập tức nhìn xung quanh, Dư Bách Sơ và người chơi tên Quý Cẩm đang từ bên ngoài bước vào, trong phòng ngoài cậu ta và dì Lương, cũng chỉ còn lại Giản Kỳ Hoa và một người chơi tên Mạnh Văn Sơn…

Ánh mắt Ô Bất Kinh dừng lại một chút trên Mạnh Văn Sơn đang tương tác với em bé, rồi nhìn sang bên kia là Giản Kỳ Hoa. 

Người kia đang bóp miệng em bé cho ăn, hoàn toàn không nhìn cậu ta. 

Ảo giác? 

Không! 

Vừa rồi chắc chắn có thứ gì đó đang nhìn cậu ta! 

Ô Bất Kinh có phần nghi ngờ Giản Kỳ Hoa, nhưng lại không dám nhìn chằm chằm vào anh ta, chỉ lén lút quan sát anh ta vài lần.

Bình Luận (0)
Comment