Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 687

Edit: Trang

Beta: Sơ, Wendy

“A a a a a ——”

Hạ Kỳ lăn từ phòng bệnh ra, lộn một vòng trên đất, dùng cả tay lẫn chân bò dậy, cách xa phòng bệnh của mình. 

“Hạ Kỳ.” Thiên Niệm từ phòng bệnh bên cạnh đi ra, kéo cậu ta dậy. 

Gần như cùng lúc, Thiên Niệm nghe thấy tiếng bước chân từ xa, y tá đó lại xuất hiện, trên người vẫn dính máu, không biết có phải của Đinh Nguyên Khôn không. 

Cô ta đang đi về phía này…

Sắc mặt Hạ Kỳ tái nhợt, mất hết hồn vía nhìn Thiên Niệm cùng với Dư Bạch Sơ và Cao Hạo Nguyệt cũng vừa nghe thấy động tĩnh rồi chạy tới: “Phải làm sao bây giờ?” 

Cao Hạo Nguyệt nhìn y tá đang tiến lại gần, “Y tá này không biết có sức mạnh gì, chúng ta còn đang mang theo trẻ con…” 

Thiên Niệm: “Vậy cũng không thể không quan tâm được chứ?” 

Cao Hạo Nguyệt có chút do dự, bọn họ chỉ là đồng đội tạm thời… Vì đồng đội tạm thời mà liều lĩnh như vậy, dù thế nào cũng phải suy nghĩ một chút. 

Giọng điệu Thiên Niệm vô cùng nghiêm túc: “Cao Hạo Nguyệt, nếu bây giờ cô không giúp, sau này cô gặp chuyện, ai sẽ giúp cô?” 

“Hạo Nguyệt, đây là phó bản tử vong, chúng ta phải cùng nhau.” Dư Bách Sơ mặc dù không muốn ép buộc Cao Hạo Nguyệt, nhưng nếu Cao Hạo Nguyệt thật sự không quan tâm, thì đội ngũ này cũng sẽ tan rã. 

Cao Hạo Nguyệt tuy có chút chần chờ nhưng cũng hiểu những gì họ nói là đúng. 

Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể quyết tâm, cùng mọi người đối mặt với y tá. 

Một con nhện từ ống tay áo của Cao Hạo Nguyệt bò ra ngoài, rơi xuống đất nhanh chóng lớn lên, chỉ trong chốc lát đã to bằng một con heo trưởng thành, những cái chân dài ngoằng của nó dễ dàng leo lên tường, dọc theo trần nhà bò về phía y tá. 

Ngân Tô dựa vào cửa phòng bệnh 207, nhìn y tá và một nhóm người chơi đang đánh nhau ở hành lang bên kia. 

Con nhện của Cao Hạo Nguyệt rất hữu ích, không chỉ bản thân nó có thể tấn công mà còn có thể ‘sinh’ ra vô số nhện con, mặc dù tổn thương đối với y tá không cao, nhưng có thể ảnh hưởng hiệu quả đến hành động của y tá. 

Dư Bách Sơ dường như có thể điều khiển gió, cả hành lang như bị cơn cuồng phong quét qua, gió lớn thổi phần phật, vách tường bị gió quét qua xuất hiện những vết cắt sâu. 

Ngân Tô đã lùi vào trong phòng 207, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được những luồng gió lùa vào, sắc bén như dao. 

Hạ Kỳ và Thiên Niệm có vẻ như không có kỹ năng thiên phú nhưng cả hai đều có đạo cụ. 

Bốn người tấn công một y tá, y tá lại không hề rơi vào thế yếu. 

Mục tiêu hàng đầu của y tá là Hạ Kỳ, liên tục lao về phía Hạ Kỳ, còn đối phó với những người khác chủ yếu là tránh né, chỉ khi không thể tránh được mới ra tay với họ. 

Nhóm Dư Bách Sơ vừa phải đối phó với y tá, còn phải bảo vệ đứa trẻ trong tay, một lúc sau, họ lại rơi vào thế yếu. 

Còn những đứa trẻ đó… 

Chúng dường như rất thích cảnh đánh nhau, đứa nào đứa nấy đều trông vô cùng phấn chấn, chỉ thiếu mỗi nước vỗ tay cổ vũ. 

“Xoẹt…” 

Áo của Hạ Kỳ bị y tá kéo lại, cơ thể cậu ta không kiểm soát được mà ngã về phía y tá. 

“Hạ Kỳ, nắm chặt!” 

Hạ Kỳ theo bản năng nâng tay đón lấy thứ được ném từ phía đối diện. 

Đó là một sợi dây rất bình thường. 

Nhưng ngay giây tiếp theo, trước mắt Hạ Kỳ xuất hiện thông báo trò chơi

【Bạn đã tham gia thành công trò chơi ‘Kéo co’.】

【Quy tắc kéo co: Số người tham gia từ 2 trở lên, lấy đường giữa làm ranh giới, bên nào kéo đối thủ qua đường giữa trước sẽ thắng. Trong suốt trò chơi, người tham gia không được gây hại cho đồng đội hoặc đối thủ, trước khi chưa phân định thắng thua, không được thi đấu tiêu cực và không được rút lui.】

Hạ Kỳ cảm thấy sức kéo của y tá phía sau mình giảm đi, rõ ràng cô ta cũng bị buộc phải tham gia trò chơi này. 

Chắc hẳn là lúc đó cô ta đã kéo mình, còn mình thì đã nắm lấy dây kéo co, nên trò chơi xác định y tá tự động tham gia. 

Người đối diện nắm dây là Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt. 

Một sợi dây đỏ xuất hiện trên mặt đất, vị trí của hai bên cách nhau bằng khoảng cách bằng nhau so với đường giữa. 

“Thắng thua không quan trọng.” Thiên Niệm đứng bên cạnh nói: “Mọi người chỉ cần kéo là được, tôi sẽ xử lý y tá.” 

Người tham gia không được động thủ với người tham gia, nhưng người bên ngoài thì có thể. 

Mà trò chơi mang tính cưỡng chế, y tá không thể rút lui khỏi trò chơi. 

Dù cho y tá có thể phản công những người bên ngoài nhưng cũng bị hạn chế hành động, như vậy sẽ dễ đối phó hơn nhiều. 

Y tá mặt mày u ám, trước khi Thiên Niệm tấn công tới, cô ta đã túm lấy Hạ Kỳ và sợi dây kéo co, kéo cả hai về phía mình.

Đường đỏ ở giữa cách cô ta khoảng hai mét, y tá kéo một cái, liền kéo lại nửa mét. 

Chỉ cần thắng, trò chơi này sẽ kết thúc. 

Y tá muốn ngay lập tức thắng trò chơi! 

Đối diện, Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt lập tức lên tinh thần, kéo chặt dây, cố gắng kéo người bên kia về phía mình. 

Quy tắc trò chơi là không được làm tổn thương đồng đội hoặc những người không phải đồng đội, cũng không được thi đấu tiêu cực, Hạ Kỳ chỉ có thể sử dụng lực vừa phải. 

Cũng chính là, nhìn có vẻ rất cố gắng, nhưng thực tế là đang làm cho có. 

Vì vậy, về cơ bản, vẫn chỉ có y tá một mình gắng sức. 

Y tá không thể làm tổn thương đồng đội, còn Hạ Kỳ thì không còn cách nào, chỉ có thể tự mình cố gắng kéo dây. 

Chờ cô ta kết thúc trò chơi này, nhất định phải để những kẻ đó phải trả giá thật đắt! 

***
***

Ô Bất Kinh nhân lúc mấy người chơi kéo co, men theo chân tường lén lút đi đến phòng 207 nơi Ngân Tô đang ở.

Phòng 207 có một NPC mẹ và Tuân Hướng Tuyết. 

Tuân Hướng Tuyết thấy Ô Bất Kinh tới, chủ động chào hỏi. 

Ô Bất Kinh chào hỏi xong với Tuân Hướng Tuyết liền đi tới bên cạnh Ngân Tô, trực tiếp tố cáo: “Tô tiểu thư, tôi vừa rồi… Cứ cảm thấy có người đang nhìn tôi.” 

“Khưu Cảnh?” 

Ô Bất Kinh lắc đầu: “Không phải anh ta…” 

Khưu Cảnh lúc vào phòng bệnh quả thật đã nhìn cậu ta, ánh mắt đó tuy cũng không thân thiện nhưng hoàn toàn khác với loại ánh mắt mà cậu ta cảm nhận được.   

“Tôi… Tôi nghi ngờ…” Ô Bất Kinh dùng tay che miệng, hạ thấp giọng, nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Là người đã đưa cho tôi tấm thiệp mời.” 

Ngân Tô cuối cùng cũng quay đầu nhìn cậu ta: “Cũng có thể là quái vật?”  

Ô Bất Kinh dũng cảm nói: “Tôi nghĩ… Không phải quái vật.” 

Dù sao thì cậu ta cũng đã trải qua nhiều phó bản như vậy rồi, mà bản thân vì sợ quái vật nên vô cùng nhạy cảm với chúng, cậu ta rất rõ cảm giác bị quái vật nhìn chằm chằm là như thế nào.   

“Vậy cậu cảm thấy là ai?” 

“Giản Kỳ Hoa hoặc Mạnh Văn Sơn.” Ô Bất Kinh đưa ra hai cái tên mà cậu ta nghi ngờ: “Lần đầu tiên tôi cảm nhận được, trong phòng bệnh không có ai khác, hai người họ là đáng ngờ nhất.” 

Ngân Tô gật đầu, giải quyết dứt khoát: “Được, tìm cơ hội bắt hai người đó lại.”  

Nếu người đưa thiệp cho Ô Bất Kinh là vì cô thì Ô Bất Kinh chính là bị mình liên lụy. 

Hơn nữa, nếu chuyện này không được giải quyết, cuối cùng rắc rối vẫn sẽ là của mình.  

“Chỉ… Chỉ như vậy?” Ô Bất Kinh trố mắt nghẹn họng, không phải nên nghĩ ra một kế hoạch gì đó, trước tiên xác định ai là người đó sao?  

“Nếu không thì sao? Cậu lại không biết cụ thể là ai, vậy thì bắt cả hai đi.” Ngân Tô giang tay, làm động tác bắt trong không khí: “Hai tay cũng bắt.”  

“À, vậy nếu… Nếu bắt nhầm thì sao?” 

“Bắt nhầm thì bắt nhầm thôi.” Ngân Tô co được dãn được: “Cùng lắm là xin lỗi một câu, không được thì giết luôn, có gì to tát đâu.”  

“…” 

Ô Bất Kinh không khỏi nuốt nước bọt, lại một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt của đại lão. 

Những người chơi khác trong mắt cô có lẽ có chút đặc biệt, cô nhìn họ như nhìn những thú cưng, nhưng thú cưng vẫn chỉ là thú cưng. Khi cô muốn giết thú cưng, những người chơi trong mắt cô không khác gì NPC. 

… Nhưng mà cô lại biết xin lỗi thú cưng đấy. 

Bình Luận (0)
Comment