Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 688

Edit: Fang 

Beta: Sơ, Wendy

Có lúc Ô Bất Kinh thấy Ngân Tô rất đáng sợ, nhưng so với những người chơi khác, Ô Bất Kinh lại thấy đại lão rất đáng tin, ít nhất là cô chỉ phát điên với NPC, người chơi không chọc đến cô thì cô vẫn rất ‘yêu thương’.

Bị coi là thú cưng thì sao?

Chỉ cần sống sót…

Cậu ta không muốn chết.

***
***

“Xoẹt ——”

“Á!”

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của y tá, Ô Bất Kinh và Ngân Tô đồng thời nhìn ra ngoài cửa.

Không biết Thiên Niệm đã hắt thứ gì vào y tá, nửa bên mặt cô ta bị ăn mòn, lúc này gương mặt đẫm máu trở nên dữ tợn, kh*ng b*.

Cô ta sờ một cái, cả một mảng da mặt tróc ra.

Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt ở đối diện cũng không dám dùng sức nữa, sợ kéo y tá qua vạch, trò chơi kết thúc khiến cô ta được tự do.

Nhân lúc y tá đang kêu gào, Thiên Niệm lách qua bên cạnh, nhảy thẳng lên người y tá, siết cổ cô ta, cổ tay lật một cái, một con dao xuất hiện trong tay cô ấy.

Con dao sắc bén cắt đứt cổ y tá, có lẽ y tá bị cơn đau k*ch th*ch, bộc phát sức mạnh hất Thiên Niệm ra.

Y tá ôm cái cổ chảy máu không ngừng, muốn quăng cái dây thừng trên tay còn lại ra để đi giết Thiên Niệm nhưng dây thừng như thể dính chặt vào tay cô ta, hoàn toàn không quăng đi được.

Dây thừng đằng sau y tá đột nhiên như con rắn sống dậy, quấn lấy cô ta, sợi dây không dài nhưng lại quấn từng vòng từng vòng.

“Ô…”

Y tá nắm lấy dây thừng quấn trên cổ, cổ họng phát ra vài âm tiết không rõ.

Thiên Niệm nằm dưới đất ho ra máu, nhìn y tá dần dần không còn giãy giụa nữa. 

Hạ Kỳ kéo sợi dây không dám buông, duy trì thế cân bằng của trận kéo co, dù sao thì hình như trận đấu kết thúc là chuyện rất đáng sợ…

Đợi y tá hoàn toàn không còn động tĩnh, Dư Bách Sơ lập tức kéo dây thừng qua, kết thúc trò chơi. 

“Chết rồi…”

Dư Bách Sơ kiểm tra trạng thái của y tá.

Y tá nằm dưới đất, đôi mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt. 

Bọn họ đã giết y tá này…

Bốn người đều bị thương, nặng nhẹ không giống nhau.

Dư Bách Sơ đỡ Thiên Niệm dậy, đút thuốc cho cô ấy, sau đó nhìn đứa trẻ bị Thiên Niệm tóm lấy, đứa trẻ xoay con ngươi đen nháy, ngoan ngoãn mà đáng yêu.

Thiên Niệm hồi phục lại, vác đứa trẻ lên vai: “Không sao, một lát nữa là ổn.”

Dư Bách Sơ gật đầu, quay lại nhìn Hạ Kỳ: “Hạ Kỳ, tại sao vừa nãy cậu lại hét lên thế?”

“Tôi…” Đứa bé của Hạ Kỳ vẫn ở trong phòng bệnh, cậu ta hồi tưởng lại mà vẫn thấy đáng sợ, giọng khàn khàn nói: “Tôi nhìn thấy đứa trẻ… Biến dạng, biến thành dáng vẻ rất đáng sợ.”

Vốn dĩ là một đứa trẻ trắng trắng mập mập, đột nhiên biến dạng, cậu ta cũng không biết tại sao, tiếng hét đó đã buột ra khỏi miệng.

Nỗi sợ đột nhiên trỗi dậy khiến cậu ta quăng đứa trẻ, theo bản năng chạy khỏi phòng bệnh. 

Bây giờ Hạ Kỳ hồi tưởng lại cũng cảm thấy lúc đó mình hơi mất khống chế…

“Chắc là giống với Đinh Nguyên Khôn…” Cao Hạo Nguyệt nói.

“Toang rồi, càng ngày càng khó.”

“Nghĩ thoáng chút, dù gì cũng vừa vượt qua được một cửa ải khó.”

“Mọi người có cảm thấy… Quan hệ của mình với đứa trẻ ngày càng thân mật hơn không?” Dư Bách Sơ đột nhiên lên tiếng. 

Ngoài Hạ Kỳ, sau khi được Dư Bách Sơ nhắc, Cao Hạo Nguyệt và Thiên Niệm đều nhận ra điều bất thường. 

Cảm giác kỳ lạ đó… Nói không thành lời, nhưng đúng là cảm nhận được, quan hệ giữa bọn họ với đứa bé ngày càng thân mật.

Lúc trước bọn họ đã thảo luận về mối quan hệ này, chắc là có liên quan đến độ yêu thích của đứa bé đối với bọn họ, mà độ yêu thích tăng lên có liên quan đến ‘tình yêu của mẹ’.

Cho ăn, tương tác đều giúp nảy sinh độ hảo cảm nhất định. 

Nên bây giờ độ hảo cảm đã tăng… Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có cảm giác rõ rệt, có phải độ yêu thích tăng hơi bị nhanh không?

Bọn họ đã làm gì?

Mới đánh nhau một trận mà thôi…

“Lúc đánh nhau với y tá, tôi thấy bọn chúng rất phấn khích.”

“Vậy là giết y tá có thể tăng độ yêu thích của bọn trẻ.”

“Chắc hẳn y tá đối xử không tốt với bọn trẻ, chúng ta giết y tá, bọn chúng sẽ cho rằng đây là biểu hiện của tình mẹ…”

Đây là nguyên nhân hợp lý nhất.

Vì bọn trẻ cảm nhận được ‘tình yêu’ của mẹ, bất kể nguồn gốc của ‘tình yêu’ là gì, bọn chúng đều sẽ hồi đáp.

***
***

Bốn người Dư Bách Sơ hợp sức giết y tá, những người còn lại không biết liệu có y tá khác đến thay không, bọn họ không dám la hét, im lặng chờ trong phòng bệnh của mình.

Sau đấy, người chơi ở phòng bệnh thường cũng xuất hiện tình trạng giống Hạ Kỳ.

Đứa trẻ trắng trắng mập mập trong lòng có lúc sẽ biến thành dáng vẻ đáng sợ.

Biến đổi đột ngột như vậy, cho dù là người dũng cảm đến mấy cũng khó tránh khỏi việc bị giật mình. 

Nhưng đã có vết xe đổ, những người chơi cảnh giác cao độ cũng không đến mức lỡ hét thành tiếng như Hạ Kỳ, coi như là sóng yên biển lặng.

Chờ đến lúc thời gian thăm con kết thúc, Ngân Tô đưa các bà mẹ rời đi.

Lúc ra khỏi tòa nhà, người chơi lại phát hiện có người mất tích. 

Người chơi mất tích hôm qua là Thiên Niệm và Giản Kỳ Hoa đều đã quay về, Thiên Niệm nói cô ấy bị kéo vào một không gian khác, là những quái vật bắt cóc trẻ em giở trò, giết quái vật là thoát ra được.

Lúc này chẳng ai giúp được ai cả, chỉ có thể tự cầu trời khấn Phật.

***
***

Ngân Tô đưa mắt tiễn mọi người rời đi, sau khi trở về tòa nhà, cô đóng cửa lại, còn lấy chìa khóa ra khóa cửa.

Ô Bất Kinh giả vờ mất tích lúc này đã chui ra khỏi góc tối: “Tô tiểu thư, bây giờ chúng ta làm gì thế?”

“Kiểm tra phòng.”

“Ồ.”

Ô Bất Kinh hoàn toàn không buồn ngủ, tinh thần phấn chấn đi lên tầng theo Ngân Tô, nhân tiện nói về tình hình cậu ta quan sát được ở phòng ICU.

Đứa bé của Giản Kỳ Hoa càng ngày càng giống người, cậu ta nhìn thấy móng vuốt của nhóc quái vật kia cũng đã biến thành hình dáng tay người, chỉ là làn da vẫn chưa giống lắm.

Ô Bất Kinh tiếp tục lải nhải: “Bọn họ còn nghi ngờ đứa trẻ trong phòng ICU mới hữu ích, có khả năng đứa trẻ của những phòng bệnh còn lại đều có vấn đề.”

Tuy đứa trẻ ở phòng ICU trông rất quái dị nhưng bọn chúng sẽ không bị bắt cóc, cũng sẽ không biến mất.

“Tôi nghĩ là chẳng bao lâu nữa sẽ có người chơi ra tay với người chơi trong phòng ICU để cướp con…” Ô Bất Kinh nói đến đây thì có vẻ hoảng loạn, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta giống người dễ bị bắt nạt nhất.

“Vẫn còn hai ngày nữa…”

Như này làm sao mà sống nổi!

Ô Bất Kinh ủ rũ xong lại hỏi Ngân Tô: “Tô tiểu thư, cô có nghĩ chìa khóa qua ải là độ yêu thích của đứa trẻ không?”

“Tám chín mươi phần trăm.” Cuối cùng Ngân Tô cũng lên tiếng: “Nhưng không loại trừ khả năng đứa con muốn người mẹ chết, dù sao thì tình mẹ vĩ đại ở chỗ người mẹ có thể hi sinh bản thân vì con.”

Ô Bất Kinh: “…”

Ô Bất Kinh nhớ lại phó bản ‘Thị trấn Ma Quỷ’, mỗi lần nhớ lại cậu ta vẫn cảm thấy đau đớn, ám ảnh tâm lý quá nặng nề.

“Thế chìa khóa qua ải của Tô tiểu thư là gì?” Ô Bất Kinh nuốt nước bọt rồi hỏi: “Cô là bác sĩ mà, không có con.”

“Ai bảo tôi không có.”

Ô Bất Kinh ngạc nhiên: “??”

Bình Luận (0)
Comment