Edit: Fang
Beta: Sơ
Sau khi kiểm tra phòng xong, Ô Bất Kinh được diện kiến ‘con’ của Ngân Tô, đây là quái vật phi nhân loại!
Đứa bé rất kiêu ngạo, coi thường Ô Bất Kinh, không thèm nói chuyện với cậu ta, chỉ ra sức lải nhải với Ngân Tô, ý muốn Ngân Tô cãi nhau với nó để vi phạm quy tắc.
Ngân Tô chê nó phiền, cô lấy cuộn băng keo ra nhờ Ô Bất Kinh bịt miệng nó lại.
Đứa bé: “…”
Ô Bất Kinh: “…”
Rảnh hay sao mà đi trêu chọc đại lão!
Ô Bất Kinh có người chống lưng, gan cũng to hẳn ra, lập tức ra tay.
“Tô tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Ô Bất Kinh bịt miệng đứa bé xong, quay đầu hỏi Ngân Tô.
Ngân Tô định lên tầng bốn xem thử…
Hôm nay cô tìm quanh bệnh viện một lượt mà vẫn không tìm thấy thứ gì có ích, rốt cuộc phải mở cửa phòng phẫu thuật kiểu gì?
***
***
Khu nội trú.
Ô Bất Kinh không về phòng bệnh, Trịnh Huân cùng nhóm Khưu Cảnh cũng không về, phòng bệnh chỉ còn hai người Tuân Hướng Tuyết và dì Lương.
Lúc này khu nội trú đã tắt đèn, hai người nằm trên giường, nói chuyện chưa được mấy câu, Tuân Hướng Tuyết đã cảm thấy buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
“Tiểu Tuyết?”
“zZZZ…”
Đáp lại là tiếng hít thở đều đặn của Tuân Hướng Tuyết.
Dì Lương không ngờ đối tượng buôn chuyện với mình lại ngủ mất, dì ấy xoay người, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu xuất hiện dáng vẻ của nhóc quái vật, càng nghĩ càng không khống chế nổi.
Trong đầu dì ấy, dáng vẻ của nhóc quái vật càng ngày càng rõ ràng.
“Mẹ ơi…”
Giọng nói non nớt vang lên ngoài cửa.
Rõ ràng là giọng nói lạ lẫm nhưng dì Lương lại cảm thấy quen thuộc, quen thuộc đến mức dì ấy cho rằng đó chính là giọng của con mình…
“Mẹ ơi…”
Giọng nói này đột nhiên xuất hiện bên giường dì ấy.
Dì Lương vô thức nhìn qua, bàn tay thuộc về nhóc quái vật với từ dưới giường lên, túm lấy mép giường mà trèo, sau đó là đầu của nhóc quái vật.
“Mẹ ơi.” Bé quái vật nhìn dì ấy một cách chăm chú, giọng nói giòn tan gọi dì ấy.
Dì Lương: “…”
Dì Lương nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ về chuyện khác, phớt lờ nhóc quái vật này.
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại phớt lờ con?” Nhóc quái vật đã trèo lên giường, kéo lấy tay dì Lương: “Mẹ ơi, mẹ đừng phớt lờ con, oe oe…”
Nhóc quái vật bắt đầu khóc.
Tiếng khóc nhỏ nhẹ yếu ớt vang vọng trong phòng bệnh.
Dì Lương cố gắng phớt lờ nhóc quái vật kia, trong đầu nghĩ đến chuyện khác để di dời sự chú ý.
Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ vô cùng có sức xuyên thấu, lần nào cũng có thể kéo suy nghĩ của dì ấy lại, hơi nghĩ cứ đến một chút là khuôn mặt của nhóc quái vật lại bắt đầu chạy loạn trong đầu.
Hơn nữa tiếng khóc của đứa trẻ khiến trái tim dì ấy thắt lại.
“Mẹ ơi…”
“Mẹ ơi, bế con đi.”
Dì Lương mở mắt ra, bé quái vật ngồi cạnh nước mắt lưng tròng nhìn dì ấy, nó giơ hai tay ra, muốn dì ấy ôm…
Ngay khi dì Lương giơ tay chuẩn bị ôm nó, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động vang lên.
Âm thanh này đã đánh thức dì Lương, dì ấy rụt tay lại.
Hành lang vẫn còn tiếng động, nhìn Tuân Hướng Tuyết vẫn đang ngủ say, dì Lương hơi cau mày, xoay người ngồi dậy gọi Tuân Hướng Tuyết.
Nhưng cho dù dì ấy lay Tuân Hướng Tuyết thế nào thì cô ấy cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiếng động ngoài cửa càng ngày càng lớn, tiếng đập cửa và cào cửa không ngừng vang lên, có thứ gì đó muốn xông vào…
“Khúc khích…”
Nhóc quái vật ngồi trên giường vừa m*t tay vừa cười, cười xong lại rút bàn tay dính nước miếng ra, vỗ tay bốp bốp.
“Kẽo kẹt ——”
“Rầm rầm rầm!!”
“Rầm!”
Cửa phòng biến dạng, một bàn tay gầy còm đút qua khe hở, mò mẫm tìm tay nắm cửa.
“Cạch ——”
Cửa mở.
***
***
Tòa nhà trẻ sơ sinh.
Ngân Tô đứng trước phòng phẫu thuật, Ô Bất Kinh bế đứa bé bị bịt miệng đứng đằng sau cô.
Đối diện bọn họ là trưởng khoa Tôn mặc blouse trắng.
Ô Bất Kinh nhìn nhìn trưởng khoa Tôn rồi nhìn nhìn Ngân Tô, không kiềm được mà ôm chặt đứa bé trong lòng, bầu không khí này quá kỳ dị…
Ngân Tô lên tiếng trước, cô mỉm cười nói: “Trưởng khoa Tôn, không ngờ là vẫn có thể gặp được anh, đúng là vui quá đi mất! Tôi biết ngay anh sẽ không dễ dàng chết như vậy mà! Anh là trưởng khoa cơ mà!”
Trưởng khoa Tôn: “…”
Tại sao giọng điệu của cô như kiểu thật sự vui thay anh ta nhỉ?
Ngân Tô vừa nói vừa tiến lên, giống như lãnh đạo gặp mặt cấp dưới, cô bắt lấy tay trưởng khoa Tôn: “Trong những ngày xa cách, tôi cực kỳ nhớ trưởng khoa Tôn, tôi có rất nhiều chuyện còn chưa nói với trưởng khoa Tôn đâu. Có thể gặp lại trưởng khoa Tôn thật đúng là tốt quá, tốt quá!”
Trưởng khoa Tôn: “…”
Ô Bất Kinh: “…”
Đại lão nói ‘tốt quá’, nhất định sẽ có người/quái gặp xui xẻo.
Trưởng khoa Tôn hất tay Ngân Tô ra, ánh mắt oán hận, gần như là gằn ra từng chữ: “Tô Thường Thiện, cô còn dám đến tận cửa.”
Ngân Tô chớp mắt, kinh ngạc: “Ý, anh vẫn nhớ à, tôi còn tưởng là trưởng khoa Tôn sống lại sẽ quên mất cơ…”
Trưởng khoa Tôn: “…”
Nói linh tinh cái gì thế!
Trưởng khoa Tôn lười nói nhảm với Ngân Tô, bây giờ anh ta muốn cô phải chết!!
Trưởng khoa Tôn cười gằn một tiếng, giơ tay bóp cổ Ngân Tô: “Cô đi chết cho tôi!”
Ngân Tô để mặc trưởng khoa Tôn bóp cổ, cô nhìn trưởng khoa Tôn mỉm cười.
Nụ cười đó khiến trưởng khoa Tôn nổi da gà, bàn tay bóp cổ Ngân Tô cũng buông lỏng, không đúng, anh ta sợ cái gì?
Nghĩ tới đây, trưởng khoa Tôn há miệng, khóe miệng kéo dài, ngoác tới tận mang tai, lộ ra hàm răng đen sắc nhọn không giống người, hung tợn muốn c*n v** c* Ngân Tô.
Ô Bất Kinh vừa lùi về sau vừa ném thuật trị liệu cho Ngân Tô, trận đấu của đại lão cậu ta không giúp được, không để quái vật bắt lấy mình, đứng từ xa ném kỹ năng đã là giúp nhiều lắm rồi!
“Sao cậu hèn thế? Ăn hại như cậu sao có thể sống lâu đến vậy? Chậc chậc chậc, cậu đi theo cô ta mà không thấy nhục à? Ăn hại ăn hại…”
Ô Bất Kinh cúi đầu nhìn đứa bé đang nói chuyện, không biết nó đã cắn thủng băng keo ra từ bao giờ, cái miệng hở ra một lỗ vừa đủ để phát ra tiếng.
Ô Bất Kinh im lặng xé thêm một đoạn băng keo bịt miệng nó lại.
Đại lão nói rằng cãi nhau với đứa bé này sẽ vi phạm quy tắc!
Chỉ cần nó không nói chuyện thì đương nhiên là sẽ không cãi nhau!
Đứa bé tức trợn tròn mắt: “… Huhuhu!” #&*#¥%!
“Rầm ——”
Hàm răng đen của trưởng khoa Tôn cắn vào ống thép, lập tức gãy hai cái răng, miệng vập vào ống thép, ống thép sắc bén cắt trúng môi trên của anh ta, gần như sắp xuyên qua sống mũi.
“Một người đàn ông như trưởng khoa Tôn mà cứ ôm ôm ấp ấp nhiệt tình như vậy là đang quấy rối nơi công sở đó.” Ngân Tô nắm lấy tóc trưởng khoa Tôn, giật về sau.
Trưởng khoa Tôn gầm một tiếng, cơ thể quay một trăm tám mươi độ, hoàn toàn không quan tâm đến nhúm tóc bị Ngân Tô nắm, cứ thế giật nhúm tóc đó rồi thoát khỏi tay Ngân Tô.
Ngân Tô: “…”
Èo!
Ngân Tô vứt nắm tóc dính cả da đầu đi, cầm ống thép đập về phía trưởng khoa Tôn đang xông tới lần nữa.