Edit: Fang
Beta: Sơ
Sau khi biến thành quái vật phi nhân loại, trưởng khoa Tôn không còn là cái người đến cả quái vật nhỏ còn không đánh lại nữa.
Trưởng khoa Tôn bây giờ chính là Nữu Hỗ Lộc thị · Trưởng khoa Tôn!
Ngân Tô càng đánh càng phấn khởi, tất cả các tế bào đều bị k*ch th*ch, khuôn mặt hơi ửng hồng, dường như là đang nghĩ đến chuyện gì đó tuyệt vời, nụ cười càng ngày càng điên cuồng.
Cơ thể Ngân Tô phấn khích nhưng lý trí vẫn bình tĩnh.
Cô biết nguyên nhân là gì nên không để tâm lắm, chỉ là cơ thể hơi phấn khích mà thôi.
Điều cô cần khắc chế là không được đánh chết trưởng khoa Tôn nữa, nếu không lại phải đi tìm cách khác để vào phòng phẫu thuật.
Chỉ là thỉnh thoảng cô lại cảm thấy lạnh thấu xương, sự phấn khích trong cơ thể sẽ giảm đi một chút, nhưng khi đánh nhau với trưởng khoa Tôn thì nó lại tăng lên.
Thế là cô hết lạnh thấu xương, bình tĩnh rồi lại phấn khích.
Trưởng khoa Tôn bị Ngân Tô đánh bay lần thứ ba: “…”
Kẻ điên này!
“Keng!”
Trưởng khoa Tôn lăn hai vòng dưới đất, chậm thêm một bước nữa thôi là cái ống thép kia đã chém vào người anh ta rồi.
***
***
Ngân Tô và trưởng khoa Tôn đánh nhau leng ca leng keng trước cửa phòng phẫu thuật, Ô Bất Kinh co mình trong góc, thỉnh thoảng lại ném kỹ năng cho Ngân Tô.
Mỗi lần trưởng khoa Tôn bị đánh ngã xuống đất, cơ thể Ô Bất Kinh lại run theo.
Thảm khốc quá…
Trưởng khoa Tôn rất quật cường, cho dù chân bị đứt một bên, tay bị mất một cái, lúc này vẫn không từ bỏ, có phải bò cũng phải đứng lên, tiếp tục đánh nhau với Ngân Tô.
“Bịch!”
Ô Bất Kinh cũng không đành lòng nhìn thẳng, cậu ta che mặt, lén nhìn qua kẽ tay.
Trưởng khoa Tôn nằm bò dưới đất, hàm răng gần như gãy hết, một con mắt không cánh mà bay, trông vừa đáng sợ vừa thê thảm.
Một giây sau, trưởng khoa Tôn bị dựng dậy, Ngân Tô áp anh ta lên cửa phòng phẫu thuật: “Mở cửa.”
Người trưởng khoa Tôn mềm nhũn như đống bùn nhão, phải để Ngân Tô xách mới không trượt xuống, anh ta run rẩy giơ bàn tay còn nguyên vẹn ra, sờ vào mép cửa phòng phẫu thuật.
Ngân Tô không nhìn thấy có cơ quan gì nhưng trưởng khoa Tôn để tay lại gần đó là cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Phòng phẫu thuật không mở đèn, bên trong tối om.
Trưởng khoa Tôn nhếch miệng cười, u ám nói: “Cô có chắc là muốn đi khụ khụ khụ… Đi vào không? Đã đi vào… là không ra được nữa đâu…”
“Thế à?” Ngân Tô kéo anh ta đi vào trong, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi thích khiêu chiến với những điều không thể, chúng ta hãy thử sức một chút đi.”
Trưởng khoa Tôn: “…”
Ai thèm làm chúng ta với cô!!
Ô Bất Kinh thấy Ngân Tô vào trong thì cũng vội vàng đi theo, sau khi cậu ta bước vào, cửa phòng phẫu thuật ầm một tiếng đóng lại, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Nhưng một giây sau, ánh đèn xanh lá ở nơi xa sáng lên.
Giống như là đèn khẩn cấp…
Ánh sáng này đủ để con người ta nhìn thấy bố cục trong phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật rất rộng, ở giữa còn có một không gian cách ly trong suốt, bên trong có bàn phẫu thuật và một vài máy móc, đó chắc hẳn là nơi làm phẫu thuật.
Ngân Tô kéo trưởng khoa Tôn như kéo cái bao tải rách, trưởng khoa Tôn đau tới nỗi khuôn mặt méo xẹo nhưng trong mắt anh ta lại toàn là sự tham lam và oán hận.
Ngân Tô nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng ở tia sáng nơi xa.
【? · Khổng lồ】
Đó là một chiếc tủ kính hình vuông khổng lồ, ánh sáng đến từ cái thứ nằm trong tủ kính.
Ngân Tô kéo trưởng khoa Tôn qua đó, quan sát thứ nằm trong tủ kính, là một cái cây có hình thù kỳ lạ, gốc cây rất lớn, gần như sắp chọc tới trần nhà.
Những phiến lá khổng lồ mọc đầy gai nhọn, giữa phiến lá mọc một bông hoa to cỡ nắm tay, bông hoa giống như một cái bát, bên trong đựng chất lỏng màu xanh lá.
Thứ phát sáng chính là chất lỏng bên trong bông hoa.
Không nhìn ra là cây gì, nó không giống với bất cứ loài thực vật nào.
“Đây chính là thứ anh dùng để thay đổi giới tính?” Ngân Tô đá đá trưởng khoa Tôn nằm bên chân.
Trưởng khoa Tôn k** r*n một tiếng, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Ngân Tô tò mò: “Tại sao anh lại làm chuyện này, vì tiền ư?”
“Cô thì hiểu cái gì, đây là nghệ thuật!” Trưởng khoa Tôn hừ một tiếng, nói bằng giọng khàn khàn.
“Nghệ thuật?” Ngân Tô ngồi xổm xuống, nhìn trưởng khoa Tôn đang nằm bò dưới đất: “Thế sao anh không thí nghiệm trên người mình? Lấy những đứa trẻ vô tội đi làm thí nghiệm, đây chính là nghệ thuật của anh à?”
“Nếu có tác dụng với tôi thì đương nhiên tôi sẵn sàng lấy bản thân ra làm thí nghiệm!” Trưởng khoa Tôn phản bác: “Chúng nó chỉ có thể thích nghi trên cơ thể những đứa trẻ mới ra đời!”
Trưởng khoa Tôn nhắc đến thí nghiệm của mình là bắt đầu trở nên kích động: “Cô nghĩ xem, về sau mọi người có thể lựa chọn giới tính của mình, không còn phải lo lắng vì giới tính nữa. Chỉ cần thí nghiệm này thành công, về sau các bé gái cũng sẽ không còn bị bỏ rơi nhiều như vậy nữa, không phải sao?
Đây là chuyện vĩ đại biết bao. Thí nghiệm của tôi vô cùng vĩ đại! Cô gia nhập với tôi đi? Chúng ta cùng nhau tiếp tục làm thí nghiệm vĩ đại này! Chắc chắn về sau chúng ta sẽ trở thành người vĩ đại!”
Trưởng khoa Tôn quay xe, bắt đầu thuyết phục Ngân Tô gia nhập với anh ta.
Ngân Tô trầm ngâm gật đầu: “Hình như anh nói cũng có lý.”
Thấy Ngân Tô cũng xuôi xuôi, trưởng khoa Tôn lập tức nói: “Thế nên cô có sẵn lòng gia nhập sự nghiệp vĩ đại này không?”
“Thôi khỏi đi.” Ngân Tô lịch sự từ chối: “Tôi có sự nghiệp vĩ đại hơn.”
Trưởng khoa Tôn ấp úng một lát, không hiểu còn có sự nghiệp nào vĩ đại hơn: “… Sự nghiệp gì?”
“Anh không cảm thấy là so với việc cho bọn họ quyền lựa chọn, trực tiếp hủy diệt thế giới này chẳng phải vĩ đại hơn sao?” Ngân Tô cười nói: “Chúng ta nên giải quyết ngọn nguồn vấn đề.”
Trưởng khoa Tôn: “…”
Ngân Tô vỗ đầu trưởng khoa Tôn, thương hại nói: “Người giống như anh sẽ không hiểu được lý tưởng cao cả vĩ đại này đâu.”
Ô Bất Kinh: “…” Nếu một phó bản tính là một thế giới thì hủy diệt nó cũng chẳng có áp lực gì ha.
***
***
Ngân Tô tìm được không ít đồ trong phòng phẫu thuật, có sổ ghi chép thí nghiệm của trưởng khoa Tôn, còn có tiến độ thí nghiệm của anh ta.
Ban đầu trưởng khoa Tôn dùng chất lỏng sinh ra trong bông hoa để thay đổi giới tính của động vật nhỏ, mà quả thật anh ta đã thành công.
Thế là anh ta bắt đầu đổi mục tiêu thí nghiệm thành con người, nhưng kết quả thí nghiệm trên người trưởng thành không như mong muốn, cuối cùng anh ta đổi mục tiêu thí nghiệm thành trẻ sơ sinh mới ra đời.
Tuy bây giờ vẫn chưa thành công nhưng những quái vật song tính kia đã chứng tỏ hướng thí nghiệm của anh ta là chính xác.
Ngân Tô tò mò hỏi: “Cái cây này anh lấy đâu ra vậy?”
Trưởng khoa Tôn không muốn trả lời câu hỏi này lắm nhưng dưới sự uy h**p của Ngân Tô, anh ta đành cắn răng lên tiếng: “Là một… Sản phụ để lại.”
Lúc nằm viện sản phụ đó đã mang theo nhưng lúc ấy nó vẫn còn là một cái cây rất nhỏ rất nhỏ… Sản phụ khó sinh, cuối cùng chết trên bàn phẫu thuật, một xác hai mạng.
Trước khi lên bàn phẫu thuật sản phụ đã giao cái cây kia cho anh ta, nói rằng nếu cô ấy không xuống được bàn phẫu thuật thì anh ta hãy chăm sóc cho nó.
Lúc ấy trưởng khoa Tôn chỉ là một bác sĩ bình thường, đồng ý thỉnh cầu của sản phụ, sau khi cô ấy mất, cái cây này được anh ta đặt trong phòng làm việc.
Về sau anh ta phát hiện cái cây này có điều đặc biệt…