Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 691

Edit: Fang 

Beta: Sơ

“Tí tách ——”

“Tí tách tí tách ——”

Ngân Tô đứng trước bồn rửa tay, những giọt nước từ vòi nhỏ xuống bồn, phát ra âm thanh nhỏ nhỏ.

Ánh đèn mờ tối soi bóng cô lên bức tường bên cạnh, nhỏ dài mà méo mó, hệt như quỷ mị.

Tại sao cô lại ở đây?

Vừa nãy cô đang nghe trưởng khoa Tôn nói về việc anh ta chăm sóc cây, ai ngờ cái thứ này đột nhiên bò dậy, đập đầu vào tủ kính. 

Tủ kính trông có vẻ dày dặn, bị trưởng khoa Tôn đập như kiểu Lâm Đại Ngọc, thế mà mặt kính lại vỡ tan.

Cái cây nhanh chóng mọc ra rễ con, trong nháy mắt, cả căn phòng toàn là thân rễ của nó.

Sau đấy thì cô đã đứng ở đây rồi.

Ngân Tô nhìn xung quanh, không thấy Ô Bất Kinh, không biết là không bị kéo vào đây hay là đang ở chỗ khác.

Ngân Tô đang chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên thấy một sản phụ ra khỏi nhà vệ sinh nữ bên cạnh, trong tay cô ấy cầm không ít đồ, còn phải đỡ cái bụng to, bước đi rất tốn sức, có thể thấy trên trán lấm tấm mồ hôi. 

Sản phụ nhìn cô một cái, ánh mắt có vẻ bất lực, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lặng lẽ nuốt về.

Ngân Tô: “…”

Toang rồi.

Lấy phải thân phận của nhiệm vụ phụ tuyến rồi.

Ngân Tô vừa nghĩ vậy liền nghe thấy giọng nói của mình vang lên: “Lề mà lề mề, nhanh lên đi, tôi làm gì có thời gian mà ở đây lãng phí với cô.”

Sản phụ vốn định chỉnh trang lại, nghe vậy đành từ bỏ, đi thẳng về phía cô: “Anh có thể cầm giúp em không, em hơi khó chịu…”

“Bản thân cô không có tay à, có mỗi tí đồ cũng đòi tôi cầm cho, đúng thật là… Mau lên, tôi còn đống việc phải làm đây.”

Ngân Tô nói xong liền đi thẳng ra khỏi cửa, đến khi cô ra ngoài mới có thể điều khiển cơ thể mình quay lại nhìn.

Sản phụ đứng ở đó, thất vọng và bất lực, cuối cùng đành hít một hơi, xách đồ đi ra ngoài.

Ngân Tô không thể khống chế cơ thể mình, tầm nhìn có hạn, chỉ có thể đúc kết một vài điều từ những lời oán thán và tiếng chửi của ‘mình’.

Thân phận này là chồng của sản phụ, hôm nay sản phụ không khỏe, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo sản phụ nhập viện.

Bây giờ bọn họ đang chuẩn bị đi làm thủ tục nhập viện. 

Lúc làm thủ tục, vì vấn đề chi phí, ‘cô’ lại quở trách sản phụ một trận, không dễ gì mới thu xếp ổn thỏa để vào phòng bệnh.

“Ngày nào cũng chỉ biết tiêu tiền, tôi kiếm tiền không vất vả à? Còn chưa đến lúc sinh đã đòi nhập viện, cô quý giá quá đấy! Cái bụng của cô cũng chẳng ra gì, chỉ biết sinh mấy đứa con gái, nếu cái bụng cô sinh được con trai cho tôi, có tiêu tiền may ra tôi còn chấp nhận…”

Sản phụ ngồi bên giường thu xếp đồ của mình, đối mặt với sự quở trách của ‘người chồng’ ngồi bên cạnh như ông lớn, cô ấy không nói lời nào, lặng lẽ rơi lệ, hoàn toàn không dám phản bác.

Ngân Tô: “…”

Không khống chế được cái miệng này.

May mà cô không nói mãi, có lẽ là thấy sản phụ đã thu xếp xong, vung tay áo trực tiếp rời đi, cũng chẳng quan tâm sản phụ có cần người ở bên hay không. 

Ngân Tô ra khỏi cửa phòng bệnh nhưng cảnh tượng vẫn là ở trong phòng.

Bụng sản phụ đã xẹp xuống, khuôn mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, cả người cũng gầy đi một vòng.

Chắc hẳn một khoảng thời gian đã trôi qua.

“Vẫn nằm đấy à.” Ngân Tô đi tới giường bệnh, mở miệng là giọng điệu mất kiên nhẫn: “Đứng dậy, xuất viện.”

Sản phụ yếu ớt lên tiếng: “Bác sĩ nói em vẫn phải nằm viện…”

“Nằm viện cái gì? Cô có tiền không? Khoảng thời gian này cô tiêu bao nhiêu tiền cô có biết không? Nằm viện một ngày cũng là tiền, nhà chúng ta có mỏ vàng cho cô tiêu chắc? Dậy nhanh lên, tôi còn có việc, đừng làm lỡ thời gian của tôi.”

Dường như sản phụ biết mình nói không lại ‘chồng’, cuối cùng vẫn chống người ngồi dậy.

Cả quá trình ‘người chồng’ chỉ đứng nhìn, hoàn toàn không có ý giúp đỡ.

Đợi sản phụ thu dọn xong, người chao đảo xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau lưng cô, Ngân Tô mới phát hiện là không có con.

Nếu đến đây để sinh con, lúc xuất viện chắc chắn phải mang theo đứa nhỏ.

Bây giờ hai người đều không bế con, đứa nhỏ không sống được sao?

Khoảng giữa bị lược bỏ, Ngân Tô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể tiếp tục đi xem sao.

Ra khỏi cửa phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt Ngân Tô lại thay đổi, vẫn là hành lang bệnh viện, người đứng bên cạnh vẫn là sản phụ. Nhưng cơ thể cô ấy suy yếu hơn trước, sắc mặt vàng vọt không có chút huyết sắc, quần áo trên người lại rộng thêm một vòng.

“Bác sĩ nói bây giờ cơ thể em không thích hợp để mang thai nữa… Nếu thật sự muốn sinh đứa con này thì em cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Sản phụ v**t v* bụng của mình, gương mặt chết lặng mang theo chút tiếc thương và không nỡ, nhưng phần nhiều hơn vẫn là bất lực. 

Cô ấy nhìn Ngân Tô, nghẹn ngào nói: “Chúng ta bỏ đứa bé này đi.”

Ngân Tô đột nhiên giơ tay nắm lấy bả vai sản phụ, hiếm khi không dùng giọng điệu mất kiên nhẫn: “Mẹ anh tìm người tính rồi, đứa này chắc chắn là con trai. Ngoan nào, chúng ta sinh nốt đứa này rồi không sinh nữa, chỉ cần là con trai, về sau em chính là đại công thần của nhà chúng ta, anh nhất định sẽ chăm sóc cho em và con thật tốt.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi được rồi, chẳng phải lúc trước em nói rằng muốn ăn canh cá chua hay sao, anh đưa em đi ăn được không.”

Mấy lần sản phụ nói chuyện đều bị cắt lời, hoàn toàn không cho cô ấy bất cứ cơ hội lên tiếng nào.

Cũng chẳng biết mẹ chồng của sản phụ tìm ai bói cho, tóm lại chồng của sản phụ tin đây chắc chắn là con trai, mỗi lần xuất hiện, thái độ đối với sản phụ cũng không tệ lắm.

Nhưng tình trạng của sản phụ càng ngày càng kém.

Nhìn cái bụng phồng lên cao với cơ thể gầy yếu khiến người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi. 

Bụng của sản phụ càng ngày càng lớn nhưng vì cơ thể quá gầy yếu nên phải nhập viện tận mấy lần.

Cách thời gian dự sinh khoảng một tháng, sản phụ lại nhập viện lần nữa.

Lần này ‘cô’ không nói lời nào khó nghe, trái lại còn vô cùng tích cực, chỉ hận ngay giây sau đứa bé có thể ra khỏi bụng mẹ.

Ngân Tô còn nhìn thấy chậu hoa màu xanh lá được sản phụ đặt trên bệ cửa sổ cạnh giường bệnh, một cái mầm nhỏ chồi ra khỏi đất.

Ngân Tô muốn giơ tay lấy, ai ngờ hoàn toàn không nhúc nhích được.

Ngân Tô: “…”

Cảnh tượng lần lượt thay đổi, Ngân Tô nhìn mầm cây trong chậu hoa màu xanh lá dần lớn lên, đến lúc sản phụ sinh thì nó đã cao bằng một nắm tay của người trưởng thành. 

Nó đã gần giống như dáng vẻ ở trong phòng phẫu thuật, chỉ là chưa nở hoa.

Ngân Tô phát hiện xung quanh nó dần dần có thêm nỗi oán hận, nỗi oán hận ngày một nhiều.

Gần đến thời gian dự sinh, tình trạng của sản phụ lại càng ngày càng kém, mỗi ngày cô ấy đều ngẩn người nhìn cái cây, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Chẳng mấy chốc đã đến lúc sinh, sản phụ bị đẩy vào phòng phẫu thuật. 

Ngân Tô phải đợi ở ngoài, trước mắt lay động một cái, trước mặt là thi thể đắp vải trắng.

Sản phụ đã chết.

Chết trên bàn phẫu thuật. 

Đứa con cũng không sống nổi… Hoặc là nói đứa bé đã chết từ sớm, cô ấy mang thai chết nhưng không biết tại sao lại không kiểm tra ra.

Ngân Tô nhìn thi thể, sau lưng đột nhiên lạnh toát, hai tay không thể điều khiển được mà bóp lấy cổ mình.

“Hihihi…”

Oán khi chui ra khỏi cơ thể sản phụ, bay vòng quanh cô, tiếng cười giòn tan của trẻ con vang lên khắp bốn phía.

Bình Luận (0)
Comment