Edit: Fang
Beta: Sơ
Ngân Tô phát hiện mình dần dần có thể kiểm soát lại cơ thể, có thể nắm chặt cái tay muốn bóp cổ mình.
“Hihihi…”
“Xẹt xẹt xẹt ——”
Ánh đèn trên đỉnh đầu chớp tắt.
Khi ánh đèn chớp tắt, máu tươi bắt đầu lan ra tấm vải trắng đắp trên người sản phụ.
Rất nhiều máu chảy từ trên giường sản phụ xuống, tiếng cười của đứa trẻ ở ngay bên tai, hơi thở lạnh lẽo thổi qua tai cô.
“Ba ơi, đến đây với con, không phải ba yêu con lắm sao? Đến đây với con đi, đến đây với con… Đến đây, ba ơi con đợi ba nhé.” Giọng nói non nớt vang lên bên tai cô, tràn đầy mê hoặc.
Ngân Tô trợn mắt trắng, không quan tâm đến giọng nói đó.
Ngân Tô giữ lấy tay mình, dần lấy lại một phần quyền kiểm soát cơ thể, cô rút ống thép ra, đâm về phía trên bả vai phải.
Oán khí chiếm cứ trên bả vai cô tan biến, phát ra tiếng hét liên hồi.
“Sao ba lại làm bọn con bị thương!!”
“Ghét ba ghét ba! Ba đi chết đi!”
Cơ thể Ngân Tô vẫn hơi căng cứng, rất muốn vứt ống thép đi rồi tiếp tục bóp cổ mình, trực tiếp bóp cổ mình đến chết mới thôi.
Oán khí kia tích tụ lại, bắt đầu lao về phía cô.
Cho dù lần nào cũng bị ống thép chém thành hai nửa, phát ra những tiếng kêu gào nhưng dường như điều này lại k*ch th*ch chúng nó, càng ngày càng ra sức xông về phía Ngân Tô.
Ban đầu cơ thể Ngân Tô còn hơi căng cứng, cứ muốn làm hại bản thân nhưng theo số lần cô vung ống thép, cảm giác này biến mất, cơ thể trở về với sự kiểm soát của cô.
“Rầm ——”
Chiếc giường bệnh đặt thi thể sản phụ bị oán khí va mạnh, trượt về phía tường, oán khí vỡ vụn thành từng mảnh, từ nhiều hướng khác nhau ùa về phía người đang cầm ống thép.
Giết ông ta!
Giết ông ta!
Ông ta đáng chết!!
“Aaa ——”
Oán khi phát ra vô số âm thanh, chúng nó đều vô cùng non nớt, chồng lên nhau khiến người ta có cảm giác người xấu đang bắt nạt trẻ con.
Nhưng chúng nó không hề nhụt chí, bị đánh tan nhưng rồi nhanh chóng hợp lại, lấy lại khí thế.
Giết ông ta giết ông ta ——
“Aaa!!”
Oán khí càng đánh càng hăng, không g**t ch*t Ngân Tô không thôi.
Xông lên, bị đánh bay, la hét tách ra, lại tụ lại, tiếp tục xông lên…
Oán khí đầy rẫy xung quanh càng ngày càng ít, tiếng la hét cũng bớt đi, dường như đều đã biến mất.
“Bịch!”
Khi Ngân Tô lại một lần nữa đánh tan oán khí, tất cả nỗi oán khí hóa thành cục bột trắng đập lên thi thể sản phụ, nó bò dậy, không giương nanh múa vuốt mà cái miệng mếu máo: “Oe oe oe oe…”
Ngân Tô: “???”
Ngân Tô cảm thấy cục bột này hơi quen mắt, khá là giống… Đứa bé Đại Lăng bắt được.
Nó càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng to, giống như nhóc đáng thương bị ác bá bắt nạt vậy.
Tô ác bác dùng ống thép gõ vào thành giường bệnh, uy h**p nó: “Đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì ta giết nhóc.”
Cục bột nhìn ống thép gần ngay trước mắt, nấc một tiếng, mím môi im lặng.
“Biết nói không?” Cục bột trông có vẻ trắng trắng mập mập nhưng nó rất nhỏ, còn nhỏ hơn đứa bé mới sinh một chút: “Biết nói thì chít một tiếng.”
Oán khí vừa nãy còn rất biết nói, cái thứ này chắc hẳn cũng biết nói.
“Chít.”
Ngân Tô hài lòng gật đầu: “Tốt lắm. Đứa trẻ nghe lời mới có kẹo ăn. Nói cho ta nghe, nhóc đến đây bằng cách nào?”
Bàn tay mập mạp của cục bột nắm lấy chân của mình, Ngân Tô không biết ý nó là gì, chưa kịp lên tiếng, ánh sáng trước mắt lại bắt đầu chớp tắt.
Vô số cảnh tượng vụt qua trước mắt cô.
***
***
Đứa bé mà sản phụ sinh lần trước không sống được, chồng cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến nó, để bệnh viện xử lý.
Là sản phụ xin bác sĩ để thi thể đứa con lại cho cô ấy.
Cô ấy xử lý qua thi thể của đứa con, chôn vào trong chậu hoa, trồng hạt giống vào đó.
Có lẽ là muốn đứa con có thể ở bên mình theo cách này, mỗi ngày cô ấy đều tưới nước cho nó, mong nó nhanh chóng nảy mầm.
Nhưng hạt giống không có bất cứ động tĩnh nào.
Cho dù như thế, ngày nào sản phụ cũng tưới nước. Sản phụ sống ở nhà cũng không dễ dàng, bị chồng chê bai, bị mẹ chồng đánh mắng, hạt giống đó dần dần xuất hiện oán khí.
Về sau sản phụ lại mang thai, mỗi lần cô ấy đến bệnh viện rồi về nhà, gần như đều mang về một ít oán khí, hạt giống đó hấp thu oán khí, ngày một trưởng thành.
Cho đến khi sản phụ nhập viện, mang theo cả nó.
Sau khi vào bệnh viện, nó bắt đầu điên cuồng hấp thu oán khí ở bệnh viện, chẳng mấy chốc đã nảy mầm.
Trong bụng sản phụ là thai chết, bệnh viện không kiểm tra ra được cũng là do nó. Vì nó biết, nếu biết đây là thai chết, sản phụ không dễ gì mới sống yên ổn nhờ việc mang thai ‘con trai’ sẽ còn thê thảm hơn trước, thậm chí còn có thể sẽ chết.
Tiếc rằng cuối cùng sản phụ vẫn chết.
Khi bác sĩ báo cho người chồng đến nhìn sản phụ lần cuối, nó dùng sức mạnh đã tích lũy từ trước để dọa chết người chồng.
Về sau nó ở lại bệnh viện, được bác sĩ Tôn khi ấy vẫn là một bác sĩ bình thường chăm sóc.
Nó ở bệnh viện hấp thu không ít oán khí, đa số đều tới từ các bé gái, bọn chúng không biết tại sao mình lại không được yêu thương, tại sao lại bị bỏ rơi, tại sao tất cả mọi người đều thích bé trai, có phải nếu bọn chúng là bé trai thì sẽ không bị bỏ rơi, sẽ được yêu thương hay không.
Nhờ những oán khí này nuôi dưỡng, nó càng ngày càng lớn mạnh, lớn mạnh đến mức có thể ảnh hưởng tới bác sĩ Tôn.
Thế nên nó cố ý để bác sĩ Tôn phát hiện cái cây nó ký sinh có năng lực phi thường.
Dưới sự ảnh hưởng của nó, bác sĩ Tôn bắt đầu nghiên cứu về việc thay đổi giới tính, nó muốn biến những bé trai vừa sinh ra đã được yêu thương thành bé gái, chỉ cần thế giới này không tồn tại bé trai thì bọn chúng sẽ được yêu thương, được trân trọng.
Hay lắm, cuối cùng trưởng khoa Tôn cũng chỉ là một con rối.
Mà lý tưởng của con quái vật này khá là… Vĩ đại?
Cảnh tượng trước mắt Ngân Tô biến mất, mọi thứ tối sầm lại, một giây sau cô nghe thấy giọng nói lo lắng hoảng loạn của Ô Bất Kinh.
Cô vẫn đứng trong phòng phẫu thuật, phía trước chính là cái cây khổng lồ, ánh sáng âm u khiến nó toát lên vẻ đẹp kỳ lạ.
“Tô tiểu thư Tô tiểu thư…”
Giọng nói của Ô Bất Kinh cách cô khá xa, Ngân Tô nhìn về phía cậu ta, cậu ta bị rễ cây bao quanh, trói thành xác ướp.
“Tô tiểu thư, Tô tiểu thư…” Ô Bất Kinh thấy Ngân Tô cuối cùng cũng nhìn về phía mình: “Dọa chết tôi rồi…”
Ngân Tô nhìn rễ cây quấn trên người mình, sau lưng duỗi ra mấy cọng tóc bắt đầu hành động, mới một lát đã gỡ hết đống rễ cây kia ra.
Ngân Tô đạp đống rễ cản trở dưới chân ra, đi giải cứu Ô Bất Kinh: “Đứa bé kia đâu?”
“Chạy rồi…” Ô Bất Kinh cảm thấy áy náy vì không trông chừng được tên nhóc đó: “Khi những rễ cây kia vươn ra, cô tự nhiên đứng im, sau đấy nó liền tấn công tôi, rồi… Rồi chạy mất.”
Ngân Tô nhìn xung quanh, cả căn phòng phẫu thuật đều bị rễ cây chiếm cứ.
Chắc hẳn đứa bé kia chính là hóa thân của oán khí.
“Không sao, chạy thì chạy thôi.” Ngân Tô vác ống thép đi về phía gốc cây khổng lồ: “Giờ chạy được nhưng đâu có chạy được mãi.”