Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 694

Edit: Fang 

Beta: Sơ

Dưới sự uy h**p của Ngân Tô, cuối cùng đứa bé cũng yên phận.

Ngân Tô bắt đầu hỏi: “Vừa nãy nhóc nói chặt cây thì sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi đây nghĩa là sao?”

Đứa bé u uất nói: “Bọn họ là một thể với tôi, tôi là khát vọng của bọn họ, bọn họ là hóa thân của tôi, giết tôi…”

Miệng đứa bé lại nhếch lên một độ cong kỳ dị: “Bọn họ cũng sẽ chết. Con chết hết rồi thì làm sao người mẹ có thể đạt tiêu chuẩn, đương nhiên là không thể rời đi rồi.”

“Chỉ có những đứa trẻ trong phòng ICU là một thể với nhóc đúng không?”

Khóe miệng của đứa bé hạ xuống, không tình nguyện đáp: “Đúng vậy, bọn họ là những bé gái thật sự, xứng đáng được yêu thương thật sự.”

Đứa bé dừng lại mấy giây: “Chỉ có người mẹ yêu con và được con yêu thì mới có thể mang đứa con đã chữa khỏi bệnh xuất viện, cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới.”

Chỉ có những đứa trẻ ở phòng ICU mới là đứa bé thật.

Kiếm độ cảm mến từ những đứa trẻ khác là vô ích.

Nhưng người chơi còn sống hiện giờ là mười mấy người mà lại chỉ có tám đứa bé.

Chỉ cần người chơi tử vong, đứa bé có thể lựa chọn người mẹ khác… Người chơi sắp phải tàn sát lẫn nhau rồi. 

Chắc hẳn chìa khóa qua ải của cô và người chơi không giống nhau…

Thế của cô là gì?

Ánh mắt Ngân Tô lại dừng trên người đứa bé.

“Cô… Cô làm gì?” Hai tay đứa bé đan chéo, cảnh giác nhìn chằm chằm Ngân Tô: “Những gì cô hỏi tôi đều giải đáp hết rồi!”

“Không có gì, thấy nhóc đáng yêu thôi.” Ngân Tô xoa đầu đứa bé, ánh mắt nhìn qua cái cây đằng sau nó.

Thân làm bác sĩ, sao có thể để chuyện trái với quy luật tồn tại tự nhiên… Quả nhiên là vẫn cần cô chỉnh đốn!

Đứa bé: “…”

Cô thấy đầu tôi đáng yêu nên muốn chặt xuống đúng không?!

***
***

Ngân Tô tìm thấy một chiếc thẻ nhận dạng trong phòng phẫu thuật, có thẻ nhận dạng không sợ không vào được.

Ngân Tô đưa Ô Bất Kinh ra khỏi phòng phẫu thuật, xuống tầng hai: “Bế con của cậu ra đây.”

“Hả? Có thể… Bế ra ngoài sao?”

“Cũng đâu nói là không được.” Ngân Tô nói: “Bé cưng nên ở cùng mẹ mọi lúc mọi nơi.”

Bây giờ bác sĩ là cô có quyền quyết định, cô nói được là được.

“…”

Được thôi.

Ô Bất Kinh lẻn vào phòng bệnh bế đứa trẻ ra, có lẽ do Ngân Tô đứng ở cửa trông chừng nên không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Ô Bất Kinh bế đứa trẻ ra ngoài: “Tô tiểu thư, đứa bé của Giản Kỳ Hoa đã khá giống với đứa bé bình thường rồi.”

Đứa bé trong lòng Ô Bất Kinh cũng có một ít thay đổi nhưng vẫn cách xa đứa bé của Giản Kỳ Hoa.

Ngân Tô lặp lại lời nói của đứa bé: “Chỉ có người mẹ yêu con và được con yêu thì mới có thể mang đứa con đã chữa khỏi bệnh xuất viện.”

Chữa khỏi bệnh.

Đứa trẻ trong phòng ICU cần phải chữa bệnh.

Ô Bất Kinh đã hiểu: “Vậy là vẫn cần làm cho đứa bé biến thành dáng vẻ bình thường đúng không?”

Ngân Tô không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận. 

Cô nhìn vào phòng ICU, mở cửa đi vào, xách cả hai đứa bé của Giản Kỳ Hoa và Mạnh Văn Sơn ra.

“Tô tiểu thư mang bọn chúng ra ngoài làm gì thế?”

“Không phải cậu nói hai người bọn họ có vấn đề à?” Ngân Tô có lý chẳng sợ: “Bắt con của bọn họ trước đã.”

Đứa bé thuộc về bọn họ chưa chết, cho dù hai người họ có giết người chơi khác thì cũng không thể giành được đứa con mới.

Ô Bất Kinh ngạc nhiên, còn có thể làm vậy sao?

Ngân Tô để Ô Bất Kinh ở lại tòa nhà trẻ sơ sinh, không cần về khu nội trú nữa.

Ô Bất Kinh chỉ mong không cần quay về, theo sát đại lão mới có thể sống sót. 

Nhưng lại có chút lo cho đồng đội tạm thời.

Ngày mai gặp bọn họ, đưa thêm một ít thuốc mình tự làm vậy…

***
***

Ngày hôm sau.

Người chơi đến tòa nhà trẻ sơ sinh chỉ còn mười một người.

Đêm qua Phùng Phán và Hạ Kỳ đã chết.

Đinh Nguyên Khôn ở phòng ICU đã chết, dư ra một vị trí, tiếc rằng đêm qua chỉ có hai đứa trẻ mất tích, còn đều là của NPC. 

Người chơi không thể làm con của mình bị thương nên bọn họ không có cách nào đổi con, mà lúc trước NPC không vào phòng ICU giờ đây lại chạy qua cướp con.

Hiển nhiên những người chơi khác cũng biết đứa bé ở phòng ICU mới là quan trọng nhất.

Bây giờ đứa bé trong phòng ICU bắt đầu biến mất… Không chỉ như vậy, NPC cũng bắt đầu cướp con rồi.

Bọn họ muốn đi vào phòng ICU lại càng khó.

“Làm sao giờ? Con không mất tích, không thể đi sang phòng ICU.”

“Mà những đứa trẻ trong phòng bệnh thường càng ngày càng lớn…”

Đứa trẻ càng ngày càng lớn, sức ăn cũng lớn theo, đoán chừng hôm nay lại phải đi thăm ba lần, bọn họ có thể chống đỡ hay không cũng là vấn đề.

Bọn họ buộc phải nghĩ cách sang phòng ICU!

“Không được làm con mình bị thương, vậy có thể hoán đổi không?” Có người đưa ra đề nghị đổi con rồi làm chúng bị thương.

Đề nghị này còn chưa kịp đi vào thực tiễn, bọn họ đã nghe thấy nơi xa có người nói: “Hình như con của Giản Kỳ Hoa mất tích rồi…”

“Cái gì?”

“Đứa bé ở phòng ICU cũng mất tích sao?”

Lúc này Giản Kỳ Hoa đứng trước cái nôi trống không, sắc mặt sa sầm.

Người gặp phải cảnh ngộ giống với anh ta còn có Mạnh Văn Sơn, Mạnh Văn Sơn cau mày, hiển nhiên là không hiểu tại sao.

Ngay lúc này, Giản Kỳ Hoa đột nhiên quay người, nhìn những người còn lại trong phòng, rút cây đao sau lưng ra.

Hồi chuông cảnh báo trong lòng vang lên, những người còn lại đều bắt đầu cảnh giác.

“Giản Kỳ Hoa, Mạnh Văn Sơn.” Một y tá xuất hiện ở cửa, mặt vô cảm gọi bọn họ: “Bác sĩ Tô có lời mời.”

Bác sĩ Tô? Tô Thường Thiện?

Hôm nay cô chưa lộ diện, là y tá đứng ở cửa đón bọn họ, y tá đưa bọn họ qua đây hỏi cô đã đi đâu, y tá kia nói tòa nhà trẻ sơ sinh hiện giờ chỉ có bác sĩ Tô, cô rất bận.

Tuy y tá có phần bất mãn nhưng cũng chẳng nói gì.

Con của bọn họ mất tích, chắc chắn có liên quan đến cô!

***
***

Giản Kỳ Hoa và Mạnh Văn Sơn được đưa tới ngoài cửa phòng làm việc, y tá chỉ vào Mạnh Văn Sơn: “Cô đợi ở đây.” Sau đó quay đầu nhìn Giản Kỳ Hoa: “Cô đi vào.”

Giản Kỳ Hoa lập tức đẩy cửa đi vào, ánh mắt rất không thân thiện quét qua phòng làm việc. 

Phòng làm việc trống trơn không có người.

“Tô Thường Thiện?”

Không ai trả lời.

“Tô Thường Thiện cô gọi tôi qua đây rồi lại trốn không gặp tôi là sao?”

“Tô Thường Thiện!”

Không ai đáp lại, Giản Kỳ Hoa bắt đầu lục tung phòng làm việc.

***
***

Bên ngoài, Mạnh Văn Sơn và y tá đứng trên hành lang, anh ta nhìn y tá một cái: “Bác sĩ Tô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Y tá còn không nhìn thèm anh ta.

Mạnh Văn Sơn cảm thấy y tá này không giống y tá lúc trước lắm, đang định hỏi tiếp thì y tá đột nhiên quay đầu nhìn anh ta: “Đi theo tôi.”

Mạnh Văn Sơn cau mày, còn y tá đã đi về phía trước.

Anh ta nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, cuối cùng vẫn rời đi theo y tá.

Y tá đưa anh ta đến một phòng làm việc khác, ra hiệu anh ta có thể đi vào, bất kể Mạnh Văn Sơn hỏi gì, y tá đều không nói tiếng nào.

Khả năng cao là đứa bé đang nằm trong tay Tô Thường Thiện, đoán chừng đây không được tính là mất tích, không thể cướp con của người khác.

Cuối cùng Mạnh Văn Sơn chỉ có thể đẩy cửa đi vào.

Bình Luận (0)
Comment