Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 695

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

Trước mắt Giản Kỳ Hoa là bóng tối vô tận, bên tai ngoài tĩnh lặng cũng chỉ có tĩnh lặng, tứ chi bị thứ gì đó buộc chặt, không thể động đậy.

Giản Kỳ Hoa chỉ nhớ lúc đó mình đang chém loạn một trận trong văn phòng nhưng không gọi được Tô Thường Thiện ra, khi anh ta chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại.

Sau đó…

Sau đó anh ra đã ở chỗ này.

Ngón tay của Giản Kỳ Hoa vẫn có thể cử động, anh ta thử lần mò trái phải, muốn tìm xem vũ khí của mình có còn ở đó không.

Rõ ràng người trói anh ta lại rất chuyên nghiệp, xung quanh không có bất cứ thứ gì có thể lợi dụng, không chỉ vậy, anh ta càng cử động, dây trói trên người lại càng chặt… Thứ trói anh ta hình như là vật sống.

Giản Kỳ Hoa trực tiếp lấy đạo cụ ra.

Nhưng vừa lấy đạo cụ ra, bên cạnh đã có thứ gì đó duỗi tới, trực tiếp cuốn luôn đạo cụ của anh ta đi, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.

Giản Kỳ Hoa nghe thấy tiếng đạo cụ rơi trên mặt đất, lăn lộc cộc ra xa.

Nhược điểm lớn nhất của đạo cụ chính là có cần có một vật dẫn.

Mặc dù biện pháp sử dụng đạo cụ rất đơn giản, giữa chừng có thể không cần đến vật dẫn nhưng lúc đầu khi sử dụng, nhất định phải cầm nó trong tay…

Giản Kỳ Hoa tiếp tục lấy ra một con dao, thử xem có thể cắt thứ đang trói mình lại không, nhưng kết quả vẫn vậy, còn chưa bắt đầu cắt, con dao trong tay đã bị đánh bay.

Thứ trói anh ta quả nhiên là một vật sống…

Đáng ghét!!

“Sột soạt sột soạt…”

Tuy Giản Kỳ Hoa không thể nhìn thấy nhưng miệng anh ta không bị bịt lại, tai cũng có thể nghe thấy tiếng động bên cạnh, giọng điệu rất không tốt gọi một tiếng: “Tô Thường Thiện?”

“Giản Kỳ Hoa?” Một giọng nói khác đáp lại anh ta.

“Mạnh Văn Sơn.” Giản Kỳ Hoa nghe ra chủ nhân của giọng nói kia: “Anh cũng bị trói ở đây?”

Mạnh Văn Sơn: “Ừm. Anh có thể cởi được sợi dây trên người không?”

“Không, cái thứ đồ chơi này hình như là vật sống.” Giản Kỳ Hoa lạnh lùng nói: “Càng cử động nó càng trói chặt.”

Mạnh Văn Sơn có vẻ không tin, bên kia sột soạt sột soạt một hồi, cuối cùng cũng nghiệm chứng được lời của Giản Kỳ Hoa, bực bội lên tiếng: “Tô Thường Thiện bắt chúng ta lại là muốn làm gì?”

Giản Kỳ Hoa làm sao mà biết được người phụ nữ kia muốn làm cái gì…

Quá trình hai người Mạnh Văn Sơn và Giản Kỳ Hoa tới đây đều không khác nhau là mấy, anh ta bị đưa vào một văn phòng khác, còn chưa bước vào trong được hai bước đã mất ý thức.

“Hình như cô ta dùng đạo cụ gì đó…” Mạnh Văn Sơn nói: “Kỹ năng thiên phú của anh còn dùng được không?”

Giản Kỳ Hoa: “Tôi không có kỹ năng thiên phú.”

“…”

Trong trò chơi có không ít người không có kỹ năng thiên phú nhưng lại rất hung ác, cho dù là người chơi bình thường, nếu kiếm được một đạo cụ lợi hại cũng chưa chắc đã không bằng một vài người chơi sở hữu kỹ năng thiên phú.

Mạnh Văn Sơn: “Kỹ năng của tôi không có tính công kích quá lớn… Để tôi thử dùng đạo cụ xem sao.”

Mạnh Văn Sơn còn chưa lấy đạo cụ ra, chỉ nghe két một tiếng, hình như là cửa mở, ngay sau đó là tiếng bước chân truyền tới.

Tuy Giản Kỳ Hoa không nhìn thấy nhưng vẫn quay đầu về phía phát ra âm thanh, giọng điệu không tốt chất vấn: “Tô Thường Thiện, cô bắt chúng tôi tới đây làm gì?”

Người tiến vào không hề che dấu, trực tiếp trả lời: “Cũng không có chuyện quan trọng gì hết, chỉ là muốn hỏi hai anh đây một chút vấn đề thôi.”

Mạnh Văn Sơn dường như có chút cạn lời: “Bác sĩ Tô, hỏi chuyện thôi có nhất thiết phải như vậy không?”

Ngân Tô thở dài: “Đây còn không phải là sợ hai người không phối hợp nên mới phải phòng ngừa trước à.”

Phòng ngừa trước.

Cái này là gọi là phòng ngừa trước à?

Đây rõ ràng là không có ý tốt!

Giản Kỳ Hoa cười lạnh một tiếng, tính tình Mạnh Văn Sơn không nóng nảy như Giản Kỳ Hoa, tuy trong lòng cũng có bất mãn nhưng vẫn thuận theo lời của Ngân Tô mà hỏi: “Không biết bác sĩ Tô muốn hỏi gì chúng tôi? Nếu là manh mối về phó bản thì bác sĩ Tô cũng không cần thiết phải làm vậy đâu, tôi có thể chia sẻ manh mối mà tôi biết cho cô.”

“Anh cảm thấy tôi rảnh rỗi vậy à, chỉ vì vài cái manh mối mà bắt các anh hả?” Ngân Tô buồn cười.

Trong giọng Giản Kỳ Hoa đã mang theo cơn giận: “Không phải vì phó bản thì là vì cái gì? Tôi với cô có thù oán à?”

“Có lẽ là có đấy.”

“Có lẽ?” Giản Kỳ Hoa bị hai chữ này chọc cho tức tới bật cười.

Giản Kỳ Hoa không nghe thấy Ngân Tô trả lời mà ngược lại nghe thấy tiếng kéo ghế, sau đó anh ta không còn nghe thấy tiếng động bên phía Mạnh Văn Sơn nữa.

“Cô làm gì Mạnh Văn Sơn rồi?” Giản Kỳ Hoa không nghe thấy tiếng bước chân, không biết Ngân Tô đang ở đâu, chỉ có thể ‘nhìn’ về phía lần cuối cô lên tiếng.”

“Anh lo lắng cho anh ta như vậy sao?” Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng khiến Giản Kỳ Hoa giật mình hoảng sợ, mi tâm nhảy dựng lên.

Cô vòng ra sau anh ta từ khi nào?

Giản Kỳ Hoa không lo cho Mạnh Văn Sơn, anh ta muốn biết rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì…

“Giản tiên sinh trông có vẻ là người thông minh, chắc là anh đã đoán ra được thận phận của tôi rồi nhỉ?”

Quả thực Giản Kỳ Hoa đã đoán được, dù sao trên diễn đàn đã để lộ ra ‘Ống thép màu hồng’ rất bắt mắt, lại thêm biểu hiện của cô trong phó bản tử vong này.

Hơn nữa…

Giản Kỳ Hoa nghĩ tới gì đó, lông mày hơi cau lại, sau đó lại nghĩ chẳng lẽ cô muốn diệt khẩu hết tất cả những người đã biết được thân phận của cô?

Giản Kỳ Hoa chắc chắn rằng không phải chỉ có một mình anh ta đoán được, chỉ cần chú ý tới tin tức của cô, nhìn thấy ống thép màu hồng kia ít nhiều gì đều sẽ sinh lòng hoài nghi.

Nhiều người như vậy, cô cũng không thể giết hết được, đúng không?

Cho dù có giết, sau khi phó bản kết thúc, người chơi đã chết quay trở lại thể giới thực, nếu may mắn thì vẫn còn thời gian phát tán tin tức.

“Cô muốn giết tôi?”

Ngân Tô: “Giản tiên sinh nặng lời rồi, tôi không giết đồng bọn nhỏ bừa bãi.”

Giản Kỳ Hoa mất kiên nhẫn: “Vậy rốt cuộc là cô muốn làm gì?”

Ngân Tô nắm lấy bả vai Giản Kỳ Hoa: “Đừng căng thẳng vậy chứ, cũng không có chuyện gì to tát đâu, tôi chỉ muốn biết có phải anh gửi lời mời tiến vào phó bản này cho 50815081 hay không thôi.”

“Lời mời vào phó bản?” Giản Kỳ Hoa chẳng hiểu gì: “Tại sao tôi lại phải gửi lời mời vào phó bản cho 5081? Tôi cũng đâu có quen anh ta, tôi có khùng đâu?”

50815081… Số hiệu này nghe quen quen, nhưng anh ta rất chắc chắn là mình không quen người chơi nào có số hiệu như vậy.

Anh ta chê điểm tích lũy quá nhiều hay sao mà lại đi gửi lời mời vào phó bản cho một người lạ?

Phải biết cái loại đạo cụ tổ đội với lời mời này dù có điểm tích lũy cũng không mua được đấy!

“Nói vậy là không phải anh à?”

“Không phải.”

“…”

Giản Kỳ Hoa bỗng nhiên không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Cứ như thể người vừa rồi còn đứng sau lưng anh ta đã hoàn toàn biến mất vậy.

Ở trong một không gian tĩnh lặng đến quái dị khiến Giản Kỳ Hoa vô cùng bực bội: “Tô Thường Thiện? Tô Thường Thiện? Đừng tưởng cô là 0101 thì tôi sợ cô… Cô không nói lời nào là có ý gì? Tô Thường Thiện!!”

***
***

Ngân Tô không để ý tới Giản Kỳ Hoa đang kêu gào, lúc này cô đã đứng trong không gian do tóc ngăn cách ra, Mạnh Văn Sơn bị trói ở chính giữa.

Hai cái đạo cụ đang nằm trên đất, có lẽ là Mạnh Văn Sơn muốn dùng đạo cụ để tự cứu mình nhưng không ngờ đạo cụ vừa lấy ra đã bị quái vật tóc đập bay.

Anh ta không nghe thấy giọng của Giản Kỳ Hoa, cũng không nghe thấy những âm thanh khác, không biết đã xảy ra chuyện gì nên dưới đáy lòng ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi.

Cái tên 0681 người nước ngoài kia vừa nhìn đã thấy không bình thường rồi, ai mà biết 0101 có điên như 0681 không?

“Mạnh tiên sinh, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Mạnh Văn Sơn cố đè nén cảm xúc trong lòng, duy trì thái độ tao nhã, lịch sự: “Bác sĩ Tô cứ hỏi đi.”

“Có phải anh gửi lời mời tiến vào phó bản này cho 50815081 không?”

“Lời mời vào phó bản?” Sau vài giây nghi hoặc, Mạnh Văn Sơn nhanh chóng đáp: “Có phải bác sĩ Tô có hiểu lầm gì rồi hay không, tôi chưa từng gửi lời mời vào phó bản cho bất kỳ người nào cả… Hơn nữa đạo cụ loại tổ đội lời mời này rất hiếm.”

Bình Luận (0)
Comment