Edit: Sơ
Beta: Wendy
“Chắc chắn Trịnh Huân chết rồi.” Thiên Niệm cười lạnh một tiếng: “Không biết có phải anh ta dùng cái chết của Trịnh Huân để đổi lấy quy tắc mới, tìm được manh mối giúp đứa trẻ hồi phục nhanh chóng hay không.”
“Chị Bách Sơ, làm sao bây giờ?” Hiện tại chỉ còn lại chín người chơi, cũng chỉ có Thiên Niệm là vẫn chưa đổi được tới phòng ICU.
Dư Bách Sơ nhíu mày, nhanh chóng nói: “Ở lại đây trước đã, tối nay tới khu nội trú tìm Khưu Cảnh. Hai đứa cố nhớ lại xem khu nội trú bên kia có bị sót lại manh mối nào không.”
***
***
Bên kia, dì Lương, Tuân Hướng Tuyết và Ô Bất Kinh cũng tụ lại thảo luận.
Mặc dù Ô Bất Kinh ôm được đùi to nhưng cái đùi này lại không quan tâm chuyện của đám trẻ, nên cuối cùng cậu ta vẫn phải tự nghĩ cách.
Hơn nữa cậu ta cũng không thể cái gì cũng trông chờ vào đại lão, sẽ bị đại lão chê!
Ô Bất Kinh đưa nước thuốc cậu ta mới tích được cho dì Lương với Tuân Hướng Tuyết, khuyết điểm của cái thứ đồ chơi này chính là sẽ mất đi hiệu lực, không dùng thì phí.
Nhưng với tốc độ của cậu ta, ngoại trừ hơi tốn những loại dược phẩm thông thường mua được ra thì những thứ khác đều không phải vấn đề lớn —— Ra ngoài phải nghiên cứu thử xem có thể thay thế những dược phẩm thông thường kia bằng gì khác không.
Dì Lương và Tuân Hướng Tuyết biết rõ tác dụng của nước thuốc này nên đều không từ chối.
Dì Lương: “Xem ra phương pháp giúp mấy đứa trẻ này hồi phục nhanh chóng vẫn còn ở khu nội trú.”
“Manh mối trong khu nội trú cũng không coi là nhiều, hẳn là chúng ta không bỏ sót cái nào…” Tuân Hướng Tuyết cẩn thận nhớ lại manh mối.
Thật ra tầng sáu khu nội trú cũng không có nhiều manh mối, chủ yếu là để người chơi biết rằng bé gái là bên bị bỏ rơi, đồng thời nhắc nhở người chơi về manh mối ‘Tình thương của mẹ’ này.
Ba người nhỏ giọng bàn luận một lúc, Tuân Hướng Tuyết đột nhiên nói: “Những viên thuốc đó, màu xanh lam có thể khiến người ta tiết ra sữa nhưng sẽ gây ảo giác, màu đỏ là thuốc an toàn, không có tác dụng phụ gì, vậy còn màu trắng thì sao?”
“Tôi đã điều tra manh mối này, nhưng không phát hiện được gì.” Vì những người chơi ở phòng ICU đều không có viên thuốc màu trắng, sau này Dì Lương cũng luôn tìm kiếm manh mối liên quan, nhưng tiếc là chẳng có phát hiện gì.
Dì Lương nói tiếp: “Hẳn là có không ít người chơi từng uống viên thuốc màu trắng, nhưng hình như là chưa có ai từng xuất hiện triệu chứng có liên quan đến viên thuốc màu trắng đó.”
Những manh mối khác tất cả mọi người đều đã trao đổi hoặc dùng điểm tích lũy để mua, nên nếu thật sự có manh mối gì liên quan đến thuốc, chắc chắn đã bị truyền ra rồi.
Tuân Hướng Tuyệt lục lọi khắp người, rõ ràng trước đó cô ấy đã cất lại những viên thuốc kia… Kỳ lạ, sao lại không thấy?
“Không thấy sao?”
“Ừ…”
Rõ ràng trước đó Tuân Hướng Tuyết còn sờ thấy.
Nhưng sau khi bọn họ phát hiện ra vấn đề của mấy viên thuốc kia thì đột nhiên nó lại biến mất…
Thế này không phải rõ ràng là có vấn đề sao?
“Cũng có thể là vì quy tắc mới xuất hiện, viên thuốc đó mới biến mất.” Dì Lương nói: “Buổi tối qua khu nội trú bên kia xem.”
Chắc chắn bên khu nội trú vẫn còn thuốc viên.
Tuân Hướng Tuyết rất là bất đắc dĩ: “Ở khu nội trú thì phải vắt óc nghĩ cách tới tòa nhà trẻ sơ sinh, giờ đang ở tòa nhà trẻ sơ sinh thì lại phải nghĩ cách về lại khu nội trú.”
Khu nội trú ban đêm rất nguy hiểm, nhưng toà nhà trẻ sơ sinh cũng chẳng an toàn là mấy, mấy con quái vật chuyên bắt cóc trẻ con chắc chắn vẫn còn lảng vảng, nên thật ra ở đâu cũng nguy hiểm như nhau.
***
***
Chỉ có điều, vì ở đây có bác sĩ Tô nên có vẻ nơi này an toàn hơn một chút.
Bác sĩ Tô chiếm lấy phòng phẫu thuật, mấy cô y tá đứng bên cạnh như những quản gia nhỏ, thực sự là giơ tay có đồ mặc, mở miệng có đồ ăn.
Phòng phẫu thuật dường như là khu vực ‘an toàn’, những con quái vật lang thang bắt cóc trẻ con sẽ không vào đó nên bác sĩ Tô ở đây khá yên tĩnh.
Ngân Tô nằm trên chiếc ghế bập bênh hoàn toàn không hợp với phòng phẫu thuật, nhìn về phía cái cây trong tủ kính đã vỡ vụn.
Nó vẫn giống như ngày hôm qua, không có gì thay đổi lớn, dịch hoa trong những đóa hoa tỏa ra ánh sáng mờ ảo, làm cho cả phòng phẫu thuật trở nên u ám, đầy quỷ khí.
Hiện tại đã là rạng sáng, qua hết ngày hôm nay, tám giờ sáng ngày mai chính là thời gian phó bản kết thúc.
Ngân Tô v**t v* ống thép trong tay, ánh sáng u ám lướt qua gương mặt cô, nở một nụ cười thực sự có chút b**n th**: “Đừng vội, rất nhanh thôi ta sẽ cho mi một bữa ăn thịnh soạn.”
Hy vọng nhóm người chơi nỗ lực một chút, trước khi kết thúc phó bản, có thể lấy được chìa khóa qua ải.
Cái cây dường như cảm nhận được ác ý của Ngân Tô, hoa lá đều khẽ run lên một cái.
“Rầm ——”
“A! Sao vậy sao vậy!” Đứa con ghẻ Ô Bất Kinh bị dì Lương và Tuân Hướng Tuyết vô tình bỏ rơi bị tiếng động kia dọa cho nhảy dựng cả lên, “Động đất sao?”
Ngân Tô cảm nhận được sự rung chuyển, qua cánh cửa vừa dày vừa nặng của phòng phẫu thuật, âm thanh vang lên có chút nặng nề, như thể có thứ gì đó phát nổ vậy.
Ngân Tô cầm ống thép lên đứng dậy, ra khỏi phòng giải phẫu, Ô Bất Kinh vội vàng bế con của mình theo sau, hai người một trước một sau đi tới cạnh cửa sổ hành lang.
Lửa bốc cao ngút trời ở góc Đông Nam khu nội trú, dường như ngọn lửa ấy là do đạo cụ hoặc kỹ năng thiên phú nào đó tạo ra. Dù cách một khoảng xa, lại còn bị ngăn bởi một lớp kính, vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng rát lan tới.
Chân mày của Ổ Bất Kinh nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), có chút lo lắng nhìn về phía biển lửa đang bốc lên ngùn ngụt.
Dì Lương với Tuần Hướng Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nước thuốc cậu ta cho có phải quá ít không…
Khoảng cách quá xa, Ngân Tô cũng không muốn đi ra ngoài, không kịp ăn quả dưa nóng hổi vừa ra lò, Ngân Tô chỉ liếc nhìn hai cái rồi quay lại phòng phẫu thuật, tiếp tục thưởng hoa ngắm cỏ.
Ô Bất Kinh cũng không dám một mình đứng ngoài hành lang.
***
***
“Dì Lương!”
Tuân Hướng Tuyết kéo dì Lương trong đống phế tích ra ngoài, kéo dì ấy trốn vào trong một căn phòng, sóng nhiệt từ khe cửa không ngừng tràn vào trong khiến nhiệt độ trong căn phòng tăng lên nhanh chóng, cảm giác ngột ngạt khó chịu.
Tuân Hướng Tuyết lấy nước thuốc Ô Bất Kinh cho ra, lập tức đổ vào miệng dì Lương.
Phải tới chai thuốc thứ ba, dì Lương mới có chút phản ứng.
“Khụ khụ…”
“Dì Lương, dì thấy sao rồi?”
“Vẫn ổn…” Dì Lương cảm giác cơ thể mình đang dần hồi phục, ánh mắt đảo qua bốn phía: “Cửa sổ.”
Căn phòng này quá nóng!
Dưới khe cửa đã có thể thấy lửa đang lan tới, khói dày đặc cuồn cuộn chui vào qua khe cửa, phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Tuân Hướng Tuyết lập tức đứng dậy đi xem thử cửa sổ, giày vò một lúc, cuối cùng cũng mở được cửa sổ ra. Cô ấy thả dây thừng quấn trên cổ tay xuống, sau đó đỡ dì Lương qua.
Dì Lương: “Thuốc viên đâu?”
Tuân Hướng Tuyết vỗ vỗ túi áo mình: “Ở đây rồi ạ.”
Dì Lương thở phào: “Vậy là tốt rồi, nếu không thì đêm nay coi như chúng ta tốn công vô ích rồi.”
Bọn họ tới đây chính là để tìm thuốc viên, nhưng không ngờ lại gặp phải cảnh Dư Bách Sơ và Khưu Cảnh đánh nhau.
Bọn họ vốn có thể an toàn rời đi nhưng động tĩnh đánh nhau của hai người Dư Bách Sơ và Khưu Cảnh đã thu hút quái vật tới.
Dì Lương nắm lấy dây thừng trèo xuống, Tuân Hướng Tuyết cũng leo lên bệ cửa sổ, cô ấy thoáng liếc nhìn xuống, hiện tại bọn họ đang ở tầng ba, dì Lương đã tới gần tầng hai, chỉ cần…”
“Ầm ——”
Một bóng đen nhào ra từ tầng hai, trong những mảnh vụn kính vỡ tung tóe, Tuân Hướng Tuyết nhìn thấy bóng đen đó tóm lấy dì Lương
“Mau trở lại tòa nhà trẻ sơ sinh…”
Dì Lương còn chưa nói hết, bóng đen đã kéo dì ấy xoay một vòng giữa không trung, lại nghe một tiếng “rầm”, là tiếng đâm sầm vào hành lang tầng hai.
“Dì Lương!”
Tuân Hướng Tuyết lập tức nắm lấy sợi dây trèo xuống.
Thế nhưng khi cô ấy chạy đến chỗ dì Lương biến mất rồi nhìn vào trong hành lang thì chỉ thấy các mảnh kính vỡ trải đầy đất, nào còn bóng dáng ai.
Làm sao bây giờ…
Phải đi cứu dì Lương sao?
“Rít ——”
Tuần Hướng Tuyết ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, ở tầng bốn có một cái đầu đen sì thò ra, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục quỷ dị trong màn đêm.
Nó đối diện ánh mắt của Tuân Hướng Tuyết, phát ra tiếng cười quái dị the thé, rồi thò người ra khỏi cửa sổ, bò về phía cô.