Edit: Sơ
Beta: Wendy
Ngân Tô mở cửa tòa nhà trẻ sơ sinh, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, cùng lúc đó, một người đầy máu cũng ngã vào trong.
Ngân Tô liền lùi lại ba bước, tránh cho người máu ngã lên người mình. Cô xoay người nhìn nhìn một lúc, nhận ra gương mặt bê bết máu đó là ai.
“Ô Bất Kinh.”
“Tô tiểu thư.” Ô Bất Kinh ôm đứa trẻ lao tới, phản ứng cực nhanh: “Xảy ra chuyện gì vậy…!”
Ô Bất Kinh nhìn thấy người đầy máu dưới đất, bước chân thoáng khựng lại.
“Cô ấy cô ấy cô ấy…”
“Nhìn xem còn sống không.” Ngân Tô chỉ huy Ô Bất Kinh.
“À à à…”
Có đại lão ở bên cạnh làm chỗ dựa, Ô Bất Kinh tử tin hẳn lên. Đầu tiên cậu ta kiểm tra hơi thở của người máu, xác định vẫn còn hơi thở rồi mới kéo người vào bên trong, nói: “Còn sống.”
Tuy người máu còn thở nhưng đã lâm vào hôn mê sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh, vết thương trên người lộ ra tử khí rét lạnh.
Nếu còn không trị liệu, e rằng cô ấy cũng chẳng chống đỡ được bao lâu…
Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô, hỏi thăm ý kiến của Ngân Tô: “Đại lão, có cứu không?”
“Tôi không cứu.” Ngân Tô lãnh khốc vô tình khoanh tay không động đậy.
Ô Bất Kinh lại không cảm thấy thái độ của Ngân Tô có vấn đề gì, trong phó bản không ai nợ ai, cho dù có người sẵn lòng ra tay giúp đỡ thì cũng phải xem xét tới lợi ích.
Hơn nữa… Đại lão làm gì cũng đúng!
“… Vậy thì để tôi cứu hả?”
Ngân Tô lạnh nhạt nói: “Câu là một người tự do độc lập, muốn làm gì thì đó là chuyện của cậu, hỏi tôi làm cái gì?”
Ô Bất Kinh biết Ngân Tô sẽ không đưa ra lời khuyên cho mình, cậu ta cúi đầu nhìn Tuân Hướng Tuyết đang hôn mê.
Trước đó Tuân Hướng Tuyết đã giúp đỡ cậu ta không ít…
Dù sao thì cô ấy cũng đã hôn mê, chắc cũng chẳng biết mình cứu cô ấy bằng cách gì đâu nhỉ?
“Vậy tôi cứu nha?” Ô Bất Kinh còn cố ý nói một tiếng với Ngân Tô.
Ngân Tô chẳng buồn để ý tới cậu ta, trực tiếp quay người rời đi.
“…”
Ô Bất Kinh lo lắng người chơi khác xuất hiện, cũng không dám tiếp tục chậm trễ thêm thời gian nữa, bắt đầu trị liệu cho Tuân Hướng Tuyết.
Tuân Hướng Tuyết bị thương quá nặng, Ô Bất Kinh tốn không ít thời gian trị liệu cho cô ấy, đợi tới khi trị liệu xong, sắc mặt của cậu ta cũng trở nên tái nhợt.
Nhưng tình hình của Tuân Hướng Tuyết đã khá hơn rất nhiều, lúc này đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Tuân Hướng Tuyết bất chợt bật mạnh dậy: “Dì Lương!”
Ánh sáng xung quanh sáng rõ, không có quái vật, cũng không có dì Lương, chỉ có Ô Bất Kinh lờ mờ bị cô ấy dọa sợ, sắc mặt tái nhợt.
Ô Bất Kinh ôm chặt đứa trẻ trong lòng, nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Dì Lương xảy ra chuyện gì sao?”
Bọn họ rõ ràng đi cùng nhau, sao lại chỉ còn Tuân Hướng Tuyết trở về? Dì Lương đâu?
Đầu Tuân Hướng Tuyết vẫn còn âm ỉ đâu, cô ấy đưa hai tay lên ôm đầu, lắc lắc, giọng khàn đặc nói: “Tôi… Sao tôi lại trở về?”
“Tôi cũng không biết, lúc tôi thấy cô thì cô đã nằm ngay trước cửa lớn rồi.” Ô Bất Kinh chỉ về phía cửa, dưới đất vẫn còn vết máu kéo dài.
Đầu Tuân Hướng Tuyết đau nhức, chậm chạp, phải mất một lúc lâu mới dần tỉnh táo lại, ký ức hỗn loạn cũng từ từ sắp xếp thành hàng lối.
Lúc ấy con quái vật kia nhào về phía cô ấy, kéo cô vào hành lang tầng hai. Tuân Hướng Tuyết biết rõ trong khu nội trú có quái vật, vết cắn trên thi thể những người chơi từng chết ở khu nội trú trước đó vừa nhìn đã biết không phải do NPC bình thường gây ra.
Nhưng tối hôm qua là lần đầu tiên Tuân Hướng Tuyết trông thấy những con quái vật đó.
Đám quái vật kia trông có phần giống với đám quái vật nhỏ trong phòng ICU, nhưng lại không hoàn toàn giống, nói chung là nhìn rất ghê tởm.
Chủ yếu là bọn chúng rất mạnh, chống lại một con quái vật còn có cơ hội chạy trốn, ai mà ngờ sau khi bị đẩy vào tầng hai, lại chui ra thêm hai con quái vật.
Ba con quái vật vây đánh cô ấy từ ba phía, ngay lúc cô ấy sắp không trụ nổi nữa thì dì Lương đột nhiên xuất hiện…
Sau đó mọi thứ càng thêm hỗn loạn, cô ấy về lại được đây bằng cách nào, chính bản thân Tuân Hướng Tuyết cũng không nhớ rõ nữa.
Ô Bất Kinh: “Vậy dì Lương…”
Tuân Hướng Tuyết không trả lời vấn đề này, nhưng trong lòng Ô Bất Kinh đã có đáp án.
Dì Lương đã chết rồi.
Tuân Hướng Tuyết lúc tìm bộ quần áo nhuốm máu một hồi, lấy ra một chai thuốc: “Thuốc viên.”
Để tìm được những viên thuốc này cũng không dễ gì, trước đó bọn họ đã phát hiện chai thuốc của y tá không hề có nhãn, khi đi tìm thì phát hiện tất cả thuốc trong chai đều là màu trắng.
Chỉ có y tá mới có thể phân biệt chính xác được đâu là thuốc viên, nhưng kết cục khi quấy rầy y tá vào buổi tối chính là bị tiêm thuốc an thần, người chơi sẽ chết ngay lập tức.
Cũng may cuối cùng hai người họ đã tìm ra được biện pháp khác, tuy quá trình khá phức tạp nguy hiểm nhưng cuối cùng họ cũng lấy đúng viên thuốc màu trắng.
Tuân Hướng Tuyết đã bình tâm lại, chia viên thuốc cho Ô Bất Kinh, cô ấy thử đứng dậy, dù cả người toàn máu là máu nhưng cô ấy lại cảm thấy mình cũng không bị thương nghiêm trọng: “Sao tôi lại cảm thấy mình bị thương không nặng lắm nhỉ? Cậu đã làm gì vậy?”
“Tôi chỉ cho cô uống chút thuốc thôi.” Ô Bất Kinh nói.
“Thuốc cấp gì?”
“Chính là loại tôi đưa cho mọi người đó…”
Ô Bất Kinh vẫn một mực khăng khăng nói rằng chỉ cho cô ấy dùng loại thuốc tự điều chế bình thường của mình, dù Tuân Hướng Tuyết luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng vì cô ấy hoàn toàn không nhớ nổi mình trở lại bên này như thế nào nên cũng chẳng thể chắc chắn rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài cửa, Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt dìu nhau đi về phía bên này, trên người hai người ngoại trừ máu ra còn có dấu vết bị lửa đốt.
Tuân Hướng Tuyết đành phải tạm thời gác vấn đề này lại, nhìn hai người Dư Bách Sơn và Cao Hạo Nguyệt.
“Hai người giết Khưu Cảnh rồi à?” Tuân Hướng Tuyết tối hôm qua bị liên lụy chủ động lên tiếng hỏi một câu.
Dư Bách Sơ lắc đầu: “Thiếu một chút.”
Hai người vốn định giết Khưu Cảnh đổi lấy một suất vào phòng ICU, ai có ngờ cuối cùng người chết lại là đồng đội của mình.
Tâm trạng của Dư Bách Sơ có chút tệ.
Tuân Hướng Tuyết không nói thêm gì, đang chuẩn bị vào trong thì chợt nghe thấy Dư Bách Sơ hỏi: “Tối qua mấy người tìm được gì trong khu nội trú vậy?”
Dư Bách Sơ chủ động nói: “Tuy tôi không giết được Khưu Cảnh nhưng tôi đã biết được manh mối về thuốc viên, tối qua mấy người đi tìm thuốc viên đúng không?”
Bọn họ tới khu nội trú là để giết Khưu Cảnh cướp con.
Nhưng Tuân Hướng Tuyết và dì Lương hoàn toàn không nhất thiết phải rời khỏi tòa nhà trẻ sơ sinh, nếu bọn họ vẫn quyết định rời đi, chứng tỏ bọn họ có chuyện khác cần làm.
Bây giờ điều họ khẩn thiết muốn biết nhất chính là cách giúp đứa trẻ nhanh chóng hồi phục như bình thường.
Tuân Hướng Tuyết: “Ừ.”
“Vậy mọi người đã tìm được chưa?”
Thấy Tuân Hướng Tuyết không lên tiếng, Dư Bách Sơ chủ động nói: “Có thể giao dịch bằng điểm tích lũy. Chỉ còn lại một ngày cuối cùng thôi, mọi người giúp đỡ lẫn nhau mới có khả năng sống sót được đến phút cuối.”
Cho nên cuối cùng bọn họ vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.
0101 quả thực có cung cấp cho bọn họ một chút lợi ích, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Cô sẽ không giúp bọn họ vượt ải…
Tuân Hướng Tuyết có lẽ đã bị câu nói cuối cùng của Dư Bách Sơ thuyết phục, đồng ý giao dịch.
***
***
Nửa giờ sau, y tá khu nội trú đưa Khưu Cảnh và NPC mẹ còn lại tới.
Trước mắt nhóm người chơi tính thêm Ngân Tô là tổng cộng có tám người.
Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt cũng được coi là một tổ đội hai người, trái lại Khưu Cảnh chỉ còn lại một mình, thân cô thế cô.
Cùng với hai người chơi hành động độc lập từ đầu đến giờ là Quý Cẩm và Mạnh Văn Sơn.
Cuối cùng là Ô Bất Kinh và Tuân Hướng Tuyết.
Khưu Cảnh và Dư Bách Sơ chính là kẻ thù gặp mặt đỏ cả mắt, may mà Ngân Tô xuất hiện kịp thời, cả hai bên mới không xảy ra xung đột.