Edit: Sơ
Beta: Wendy
Nhưng đợi tới khi nhóm người chơi lên tầng hai thì đều trợn tròn mắt.
Trong phòng ICU thiếu mất ba đứa trẻ.
Vốn đã chết mất hai người chơi, nếu không tính vai đặc biệt của Tô Thường Thiện thì chỉ còn lại bảy người chơi, số trẻ trong phòng ICU là vừa đủ. Ai ngờ bây giờ lại thiếu mất ba, chỉ còn lại năm đứa trẻ.
Thiếu mất đứa trẻ của ba người Khưu Cảnh, Quý Cẩm và Dư Bách Sơ.
Dì Lương đã chết nên đứa trẻ của dì ấy giờ đây đang trong trạng thái vô chủ. Ba người phát hiện thiếu một đứa trẻ, theo bản năng đồng loạt nhìn về phía đứa bé dư ra kia.
Ba người gần như là đồng thời xông vào phòng bệnh.
Cửa phòng cũng chỉ có từng đó, ba người bị kẹt lại ở cửa, không ai vào được, cũng không biết là ai ra tay trước.
Ba người như kiểu sinh ba dính liền, cô kéo tay tôi, tôi nắm tóc anh ta… Hễ có một người định chui vào là hai người còn lại chắc chắn sẽ cùng lúc đưa tay kéo đối phương ra.
Mặc dù không đánh tới khí thế ngất trời nhưng hình ảnh ba người lôi lôi kéo kéo ở cửa giống hệt vũ điệu tình yêu xoay vòng.
Dù sao Dư Bách Sơ cũng có một người giúp, Cao Hạo Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại tiến lên hỗ trợ.
Khưu Cảnh thấy vậy, sắc mặt tối sầm lại, anh ta đột ngột buông tay đang kéo Quý Cẩm ra, còn đẩy cô ta vào trong, chủ động ngăn cản Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt, “Dư Bách Sơ, tao mà khó chịu thì mày cũng đừng mong được yên! Đứa trẻ này ai cũng đừng hòng có được!”
Quý Cẩm mặc kệ bọn họ có ân oán gì, lao thẳng vào bên trong, xông thẳng tới chiếc giường trẻ sơ sinh của dì Lương.
Mà Dư Bách Sơ với Cao Hạo Nguyệt bị ngăn lại ở cửa đã bắt đầu đánh nhau với Khưu Cảnh.
Thiên phú kỹ năng của Khưu Cảnh có tính công kích khá mạnh, đánh nhau với kỹ năng điều khiển gió của Dư Bách Sơ và con nhện có sức phá hoại cực lớn của Cao Hạo Nguyệt khiến cả hành lang bị liên lụy tan tành.
Khưu Cảnh ôm quyết tâm g**t ch*t Dư Bách Sơ, chiêu nào cũng là sát chiêu.
Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt dù sao cũng đã trải qua mấy ngày rèn luyện, giữa hai người cũng đã hình thành được một chút ăn ý, lại chiếm ưu thế về nhân số, khiến Khưu Cảnh dần rơi vào thế hạ phong.
Ô Bất Kinh sợ chiến hỏa lan đến gần mình, lúc này đang núp bên cạnh Ngân Tô, hoàn toàn không dám tới gần.
Tuân Hướng Tuyết cũng đi theo Ô Bất Kinh, đứng gần Ngân Tô cách một khoảng an toàn quan sát.
Ô Bất Kinh thấp giọng hỏi Ngân Tô: “Tô tiểu thư, tại sao mấy đứa trẻ trong phòng ICU lại biến mất vậy?”
Ngân Tô đút hai tay vào túi áo blouse trắng, vẻ mặt thản nhiên nói: “Hôm qua NPC còn vào được phòng ICU, đám quái chuyên trộm trẻ con ban đêm biết đâu hôm nay lại muốn đổi khẩu vị rồi đấy.”
Đâu có quy định nào nói lũ quái trộm trẻ chỉ nhắm vào phòng bệnh thường thôi đâu, đó chỉ là mọi người tự rút ra kinh nghiệm từ mấy lần trước thôi.
“!”
Còn như vậy luôn ấy hả!
Nhưng rồi Ô Bất Kinh cũng nghĩ thông suốt, nếu tám đứa trẻ là cố định, vậy chẳng phải phó bản này cũng đã mặc định luôn số người có thể vượt qua rồi hay sao?
Nhưng hiển nhiên trò chơi không hề muốn để nhiều người như vậy vượt qua, cho nên vào giai đoạn sau, lúc người chơi đã phát hiện ra những đứa trẻ ở phòng ICU mới là mấu chốt, ai nấy đều tưởng mình sắp qua ải được rồi —— thì lại bị giáng cho một đòn chí mạng.
Người thì nhiều mà thịt thì ít, người chơi tất nhiên sẽ đánh nhau thôi.
Trò chơi đúng là tàn nhẫn.
Cho bọn họ hy vọng rồi lại nghiền nát hy vọng của bọn họ.
“Rầm!”
Khưu Cảnh bị con nhện khổng lồ húc bay, khi con nhện lao nhanh về phía anh ta, anh ta giơ tay ném ra một vật.
“Ầm!”
Một làn khói trắng dày đặc nổ tung giữa không trung, tầm nhìn của mọi người bị che khuất, âm thanh vỡ kính “loảng xoảng” vang lên từ một hướng nào đó.
Khưu Cảnh bỏ chạy.
Nhưng một giây sau, mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Khưu Cảnh.
Làn khói trắng từ từ tan biến, hình dáng con nhện khổng lồ trên thân chồng chất vết thương dần trở nên rõ ràng, chỉ thấy một trong những chiếc chân dài của nó đang mắc bên ngoài cửa sổ vỡ chậm rãi rút lại.
Vai của Khưu Cảnh bị xuyên thủng, anh ta bị con nhện kéo tới.
Sau tiếng la đau đớn của Khưu Cảnh, anh ta bắt đầu điên cuồng mắng chửi Dư Bách Sơ. Dư Bách Sơ từ dưới đất bò lên, giữ chặt Khưu Cảnh, rồi rút dao cắt cổ anh ta.
Máu bắn tung tóe, Khưu Cảnh không phát ra được bất kỳ một thanh âm nào, đôi mắt trợn trừng chứa đầy vẻ không cam lòng, oán hận.
Dư Bách Sơ lật người, ngã ngồi dưới đất th* d*c.
Trong hành lang, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nặng nề.
Dư Bách Sơ nghỉ ngơi một lúc, lấy một lọ thuốc ra uống, phục hồi được chút sức lực mới lảo đảo đứng dậy, được Cao Hạo Nguyệt đỡ, bước đến trước mặt Ngân Tô.
“Bác sĩ Tô, tại sao những đứa trẻ trong phòng ICU lại mất tích?”
“Đâu ai quy định những đứa trẻ trong phòng ICU sẽ không biến mất.”
“…”
Hình như đúng là chỉ có bọn họ tự cho là như vậy mà thôi.
Vậy tình huống hiện tại là cô ấy nhất định phải giết những người chơi khác, chỉ như vậy mới có cơ hội giành lấy một đứa trẻ.
Hoặc là sống sót qua phút cuối cùng trong phó bản…
Khoảng thời gian cho tới khi phó bản kết thúc còn lại gần 24 giờ, những con quái vật kia đã khó đối phó như vậy rồi, vậy thì liệu cô ấy có đối phó được với con quái vật cuối cùng không?
Dư Bách Sơ nói với Cao Hạo Nguyệt: “Em đi làm chuyện chính trước đi.”
Cao Hạo Nguyệt rất lo lắng cho Dư Bách Sơ: “Chị Bách Sơ, em…”
“Đừng lề mề nữa, nếu không thì chẳng ai ra được đâu.” Dư Bách Sơ nói: “Trước tiên cứ để đứa trẻ hồi phục lại bình thường đã.”
Cao Hạo Nguyệt đỡ Dư Bách Sơ tới cạnh tường, để cô ấy tựa vào tường nghỉ ngơi rồi mới tiến vào phòng ICU.
Ô Bất Kinh với Tuân Hướng Tuyết cũng vào trong, vì vậy bên ngoài hành lang chỉ còn lại Ngân Tô và Dư Bách Sơ.
Dư Bách Sơ dựa vào tường ngồi xuống, “Cô có hơi khác so với tưởng tượng của tôi.”
Ngân Tô dựa vào khung cửa bên cạnh, nghe vậy, khẽ liếc mắt nhìn về phía cô ấy, một lúc lâu mới đáp lại một tiếng: “Ồ.”
Dư Bách Sơ: “?”
Bình thường chẳng phải là nên hỏi khác chỗ nào sao?
Hiển nhiên là Ngân Tô không phải người bình thường, cô chẳng hề bận tâm tới người khác nghĩ mình ra sao.
***
***
Phòng ICU.
Quý Cẩm và Mạnh Văn Sơn phát hiện trong tay Tuân Hướng Tuyết có thuốc viên, liền chủ động giao dịch với cô ấy.
Thuốc trong tay Tuân Hướng Tuyết là một lọ thuốc khá to, một mình cô ấy căn bản dùng không hết, mà trước đó Quý Cẩm và Mạnh Văn Sơn cũng không có mâu thuẫn gì với cô ấy nên Tuân Hướng Tuyết đã quyết định giao dịch với bọn họ.
Lúc này, Tuân Hướng Tuyết đang đút thuốc cho nhóc quái vật của mình, thế nhưng vừa nhét vào chưa được một giây đã bị nhổ ra, khuôn mặt nhỏ xíu nhăn nhó, hé miệng ra chuẩn bị khóc.
Những người khác cũng gặp tình huống tương tự, mấy nhóc quái vật căn bản không chịu ăn thuốc.
Dù có cưỡng ép nhét vào tận cổ họng thì bọn nó cũng có thể phun ra ngay.
Tuân Hướng Tuyết: “Chẳng lẽ phải bỏ vào sữa?”
Ô Bất Kinh nhìn đứa bé sắp khóc đến nơi, trong lòng bỗng dâng lên một tia không đành lòng. Nhưng chút không đành lòng ấy nhanh chóng bị cảm giác lạnh lẽo cuốn trôi, tan biến không chút dấu vết.
“Thử xem.”
Quý Cẩm lấy ra sữa mẹ sáng nay lấy được từ NPC mẹ, ném viên thuốc vào trong.
Viên thuốc tan trong sữa mẹ, sau đó đưa cho đám nhóc quái vật ăn, nhưng chúng vẫn từ chối, đám nhóc quái vật như con cua lại thổi bong bóng.
“Sao vẫn không được?”
“Có phải là… Cần máu không?” Ô Bất Kinh do dự nói: “Giản Kỳ Hoa chính là cho đứa trẻ của anh ta uống máu.”
“Máu của ai?”
“Những đứa trẻ bên cạnh sau khi ăn máu thịt của mẹ chúng liền lớn nhanh như thổi, ai mà biết cho những con quái vật nhỏ này uống máu thì sẽ xảy ra chuyện gì.”
Đồ Giản Kỳ Hoa cho đứa nhỏ ăn chỉ là nhìn qua trông giống máu thôi chứ chưa chắc đã là máu thật…
Đây cũng là lý do họ không vội vàng bắt chước khi thấy đứa trẻ của Giản Kỳ Hoa là đứa hồi phục tốt nhất.