Edit: Sơ
Beta: Wendy
“Giản Kỳ Hoa không phải kiểu người sẽ tự dùng máu của mình.”
“Qua phòng bên lôi một NPC tới thử xem.” Quý Cẩm nói là làm, xách theo nhóc con nhà mình ra cửa, chẳng bao lâu đã thực sự lôi một NPC về.
Ô Bất Kinh nhìn Quý Cẩm lấy máu, thả viên thuốc vào trong đó, rồi đút…
“Ục ục ục…”
Đứa nhỏ tiếp tục phì bong bóng.
***
***
Mọi người nhìn đứa nhỏ đang phì bong bóng, rơi vào trong một sự im lặng quái dị.
Một lúc lâu sau, có người thở hắt ra một hơi, nghiêm giọng nói: “Không lẽ thật sự phải dùng máu của chính mình sao?”
“…”
Căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng chết chóc, không ai lên tiếng đáp lại câu hỏi đó.
Quý Cẩm cũng không dám liều lĩnh xông lên làm người đầu tiên lấy máu cho ăn, những người còn lại đều đang do dự, không biết có nên mạo hiểm thử một phen hay không.
Cao Hạo Nguyệt ra ngoài tìm Dư Bách Sơ, kể sơ qua tình hình hiện tại cho cô ấy biết.
Ngân Tô vẫn tựa ở bên cạnh, dĩ nhiên cũng nghe được lời của Cao Hạo Nguyệt.
Bọn họ đã nghĩ hết mọi cách có thể, Dư Bách Sơ cũng không có ý kiến gì hay.
Ô Bất Kinh cũng ra ngoài cầu cứu Ngân Tô: “Tô tiểu thư, nó không chịu uống thuốc.”
Ngân Tô liếc nhìn nhóc quái vật trong lòng Ô Bất Kinh, con quái vật nhỏ này đang túm cằm của Ô Bất Kinh, bị Ngân Tô liếc một cái liền vội vàng rụt tay lại ngay, ngoan ngoãn vô cùng.
Ngân Tô khẽ hừ một tiếng: “Trẻ con không chịu uống thuốc, tám chín phần là thiếu đòn.”
Quái vật nhỏ: “…”
Cái đuôi của quái vật nhỏ quấn quanh cánh tay Ô Bất Kinh, cảnh giác nhìn chằm chằm Ngân Tô, sợ cô thật sự ra tay đánh mình.
Ô Bất Kinh biết quái vật nhỏ có hơi sợ Ngân Tô, nên thấy nó phản ứng như vậy, Ô Bất Kinh cũng thấy lạ, liền nói: “Nhưng mà chúng ta không thể đánh đám nhóc này.”
Đánh con nhưng người đau lòng lại là mẹ…
Ngân Tô nói: “Biết đâu bọn nhỏ chỉ đơn thuần là ghét uống thuốc thôi, nhưng vì sức khỏe của chúng, làm mẹ mà có sốt ruột quá, lỡ ra tay mạnh một chút thì cũng không tính là đánh đâu ha.”
Ô Bất Kinh bừng tỉnh, dường như đã hiểu ra gì đó.
Cậu ta chạy về phòng bệnh, đặt đứa nhỏ lên bàn chăm sóc. Quái vật nhỏ dường như cảm nhận được chuyện kinh hoàng nào đó sắp xảy ra, lập tức dùng đuôi quấn lấy Ô Bất Kinh, hai tay cũng vươn ra bám chặt lấy cậu ta.
“Ngoan nào, tất cả đều là vì sức khỏe của con thôi, con phải uống thuốc.” Ô Bất Kinh ấn đứa nhỏ lại, sau đó gọi Tuân Hướng Tuyết đến, bảo cô ấy giữ chặt quái vật nhỏ.
Tuân Hướng Tuyết giữ chặt đôi chân và đuôi của quái vật nhỏ lại, còn Ô Bất Kinh thì giữ phần thân trên của nó, mở miệng nó ra ném viên thuốc vào sâu trong cổ họng.
Nhóc quái vật kia định nhả thuốc ra nhưng Ô Bất Kinh đã vội dùng ngón tay chặn ngay cổ họng nó.
Nhóc quái vật trừng đôi mắt tròn xoe, vẻ kinh ngạc, phẫn nộ, oán hận thay nhau lướt qua, cuối cùng lại biến thành tủi thân, nước mắt lách tách rơi xuống không ngừng.
Thấy quái vật nhỏ như vậy, Ô Bất Kinh vội vàng dựng hai tầng phòng ngự quanh mình, sợ bản thân bị nó mê hoặc mà mềm lòng buông tay.
Đúng năm phút sau, Ô Bất Kinh, con người lạnh lùng khóa chặt trái tim, cảm thấy quái vật nhỏ không còn muốn nhả thuốc ra nữa, lúc này mới nới lỏng ngón tay ra trước. Thấy quái vật nhỏ không có phản ứng gì, cậu ta mới bắt đầu rút tay lại.
Đợi đến khi ngón tay của Ô Bất Kinh hoàn toàn rút ra, nhóc quái vật không nhả thuốc nhưng lại bật khóc òa lên: “Oa oa…”
“Bảo bối à, tất cả là vì tốt cho con thôi.” Ô Bất Kinh vội bế nó lên dỗ dành: “Uống thuốc tốt cho sức khỏe, con không thể phụ lòng… Nỗi khổ tâm của mẹ được.”
Những người xung quanh đứng xem: “…”
Đứa nhỏ sau một hồi khóc lóc om sòm, có lẽ đã chấp nhận sự thật, dần dần cũng nín khóc.
Theo thời gian trôi qua, cơ thể đứa nhỏ bắt đầu có sự thay đổi.
“Có ích.”
“Vậy ra chỉ cần ép uống thuốc là được à?” Pha sữa gì gì đó, chẳng qua chỉ là để tạo hương vị thôi!
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu bắt chước, lập tức giữ chặt đứa nhỏ rồi ép chúng uống thuốc.
Có lẽ vì viên thuốc có độ tinh khiết cao, chỉ một viên thôi mà một nửa số trẻ đã phục hồi lại hình dáng của một đứa trẻ sơ sinh bình thường.
Chỉ cần đút cho chúng thêm một lần nữa…
Họ vẫn chưa quyết định được có nên tiếp tục đút cho chúng thêm lần nữa không thì Ngân Tô đã đến gõ cửa, nhắc nhở thời gian thăm bệnh đã hết.
Nhưng sau khi Ngân Tô nhắc nhở xong thì rời đi, không yêu cầu họ ra ngoài, rõ ràng là mặc kệ bọn họ.
Thế nhưng mà…
“Ô tiên sinh, sao cậu có thể liên tục ở cùng nó vậy?” Ô Bất Kinh không hề bị quái vật nhỏ ảnh hưởng sao?
“Ách…” Là vì cậu ta liên tục tự dùng thuật trị liệu cho mình nha! Nhưng đâu thể nói như vậy được, thế nên cậu ta chỉ có thể bịa là mình có đạo cụ.
Không ai có thể ép cậu ta nói ra thông tin cụ thể về đạo cụ, vì vậy khi nghe đến đây, mọi người cũng không hỏi thêm nữa.
Mọi người rời khỏi phòng bệnh trước, sợ lát nữa tình hình sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, họ đã cảm thấy có gì đó không ổn, hành lang vẫn bừa bộn như trước nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường…
Sau khi gọi bọn họ, Tô Thường Thiện lẽ ra phải đi gọi các NPC khác nữa, mà khi kéo những NPC đó chắc chắn sẽ gây ra không ít tiếng động.
Nhưng tại sao lúc này bọn họ lại không nghe thấy một chút động tĩnh nào?
Điều quan trọng nhất là Dư Bách Sơ đang chờ ngoài hành lang, thế mà lại biến mất rồi.
“Có gì đó không ổn, mọi người cẩn thận…” Lời của Cao Hạo Nguyệt còn chưa dứt, cửa phòng bệnh 209 đã phát ra một tiếng ‘két’ giống như tiếng móng tay cào lên ván cửa.
Cửa phòng 208 không đóng, một bàn tay mũm mĩm chống xuống đất, từ bên trong bò ra.
Là những đứa trẻ kia…
Trông nó khoảng ba hơn tuổi, béo đến mức bất thường, không đi thẳng mà bò bằng cả tay cả chân, lao ra rất nhanh.
“Hi hi hi… Tìm mẹ… Nhiều mẹ quá… Tìm mẹ… Ăn mẹ… Tìm mẹ…”
Nhìn ra xa hơn nữa, trước cửa không ít phòng bệnh đã xuất hiện những đứa trẻ lớn nhỏ khác nhau, còn những phòng bệnh đóng kín thì phát ra tiếng kêu chói tai hệt như tiếng chó cào cửa.
Cánh cửa phòng 209 nhanh chóng bị cào hỏng, đứa trẻ bên trong bò ra, đầu xoay một vòng trọn vẹn, bắt gặp ánh mắt của bọn họ liền nhe răng cười: “Tìm mẹ, ăn mẹ… Hí hí hí… Mẹ thơm thơm.”
Tất cả lũ trẻ đồng loạt bò nhanh về phía bọn họ, những đứa trẻ vốn mũm mĩm đáng yêu lúc này lại trông vừa dữ tợn vừa kh*ng b*.
“!!!”
Tuân Hướng Tuyết kéo Ô Bất Kinh bỏ chạy.
Phản ứng đầu tiên của những người khác cũng là bỏ chạy, rời khỏi tầng này… Nhưng lúc này họ đang ở phòng ICU cuối hành lang nên chỉ còn cách nhảy qua cửa sổ.
“Choang ——”
“Nhảy cửa sổ! Mau nhảy cửa sổ!”
“Bọn chúng đuổi kịp rồi… Á!” Mạnh Văn Sơn bị một đứa trẻ nhảy lên cắn chặt cánh tay, đứa trẻ hệt như một con chó săn, cắn vào là không chịu nhả ra.
Mạnh Văn Sơn vất vả lắm đánh văng được đứa trẻ ra, leo lên bệ cửa sổ rồi nhảy xuống.
Khi Quý Cẩm vừa đặt chân lên bệ cửa sổ, một đứa trẻ từ trên trần nhà rơi xuống, cắn mạnh vào mông cô ta. Quý Cẩm lập tức đau đến mức mặt mày nhăn nhúm.
Cao Hạo Nguyệt theo sau giúp cô ta kéo đứa trẻ ra, Quý Cẩm cảm thấy mông mình dường như bị cắn mất một miếng thịt lớn nhưng lúc này không phải lúc để quan tâm đến chuyện đó.
Hai người một trước một sau nhảy cửa sổ ra ngoài.
Ai ngờ, những đứa trẻ đằng sau lại cũng ào ào nhảy xuống theo, rơi xuống đất như cục bột, rồi sau đó chúng bò dậy, điên cuồng đuổi theo, hoàn toàn không có ý định bỏ cuộc.
“Chúng đuổi tới rồi, đuổi tới rồi kìa!”
“Chạy mau!! Bên này!!”
“Tách ra chạy!”
***
***
Dư Bách Sơ ngồi xổm một hồi lâu nên chân có chút tê, nghỉ một lúc, thấy cơ thể đỡ hơn không ít, cô ấy mới chống tường đứng dậy, chăm chú lắng nghe một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía Ngân Tô đang chơi điện thoại bên cạnh… Điện thoại?
À đúng rồi, hình như trước đó trước cô cũng đã từng dùng.
Mọi người đều không mang điện thoại vào được, vậy cô có điện thoại là vì nhân vật đặc biệt của mình hay là một đạo cụ nào đó?