Edit: Sơ
Beta: Wendy
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Dư Bách Sơ đã ngay lập tức bị vấn đề vừa rồi cô ấy định hỏi thay thế: “Tô tiểu thư… Bọn họ có phải đã không nói chuyện được một lúc rồi không?”
Các phòng bệnh khác hình như cũng không có âm thanh truyền ra…
NPC với đám trẻ thường xuyên tạo ra một chút tiếng động, sao đột nhiên lại im ắng thế này?
Ngân Tô mở xong một hộp mù, nhét điện thoại vào túi rồi bước chân hướng về phòng ICU.
Cánh cửa phòng bệnh trước đó rõ ràng còn đang mở không biết đã yên lặng không một tiếng động mà đóng lại từ khi nào, Ngân Tô thử mở mà không được.
Xuyên qua cửa sổ quan sát có thể thấy người bên trong, họ đều quay lưng về phía cửa sổ, đứng đó bất động.
Dư Bách Sơ cũng thử mở nhưng cánh cửa này như thể bị keo dính chặt lại vậy, không hề nhúc nhích một chút nào.
Dư Bách Sơ áp tai vào khe cửa, gọi vào bên trong: “Hạo Nguyệt? Hạo Nguyệt, em có nghe thấy không? Bác sĩ Tô, sao họ lại không có phản ứng gì?”
***
***
Ô Bất Kinh bị tách ra khỏi những người khác, phía sau cậu ta là hai đứa trẻ đang bám sát không rời, dù cậu ta có chạy về hướng nào thì cũng không thể thoát được.
Trong lúc hoảng loạn chạy trốn không kịp suy nghĩ, chân Ô Bất Kinh vấp phải thứ gì đó, cả người trực tiếp ngã nhào xuống đất.
“Oa oa oa…”
Tiếng khóc của đứa trẻ trong lòng vang lên xông thẳng vào óc, Ô Bất Kinh suýt nữa thì bị tiếng khóc đó làm thủng màng nhĩ.
Từ xa, hai đứa trẻ phóng người lao về phía cậu ta, khuôn mặt dữ tợn của chúng cứ liên tục phóng đại trong mắt cậu ta, phóng đại… rồi lại phóng đại…
“Bốp!”
Một tiếng tát thanh thúy vang lên cùng với cơn đau đâm thủng ảo ảnh trước mặt Ô Bất Kinh, khuôn mặt dữ tợn biến thành một gương mặt lạnh lùng quen thuộc.
Cô nâng tay lên, đang chuẩn bị hạ xuống, nhưng khi thấy cậu ta mở mắt thì lộ ra chút tiếc nuối, liền buông tay đang nắm lấy cổ áo cậu ta.
Ô Bất Kinh mất đi điểm tựa, cả người ngã ngửa xuống đất, tiếng khóc của đứa trẻ bên tai dần trở nên thật rõ ràng.
Người đứng bên rũ mắt nhìn xuống, giọng điệu không mấy thân thiện: “Khóc nữa là ta rút lưỡi nhóc ra đấy.”
“…”
Tiếng khóc lập tức im bặt, đứa trẻ rúc vào ngực Ô Bất Kinh.
Ô Bất Kinh dần lấy lại cảm giác an toàn, quay đầu nhìn quanh.
Họ vẫn còn ở trong phòng bệnh, Dư Bách Sơ đang ‘gọi’ những người khác.
Ô Bất Kinh vịn lấy vật bên cạnh để đứng dậy, sao mọi người lại tập thể trúng chiêu thế này? Rõ ràng cậu ta đâu có cảm nhận được dấu hiệu ô nhiễm nào…
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tất cả mọi người trúng chiêu?”
“Chị Bách Sơ, may mà có chị, nếu không thì em đã suýt nữa mất mạng trong đó rồi…” Cao Hạo Nguyệt vẫn còn sợ hãi, đưa tay ôm cổ. Chỗ đó vốn dĩ có một vết thương nhưng lúc này lại không có gì hết.
Nhưng khi chạm vào, nơi đó vẫn còn âm ỉ đau.
Dư Bách Sơ giải thích là Ngân Tô mở cửa, chứ cô ấy thì không thể mở được —— Mặc dù sau khi vào, cô cũng chỉ quan tâm tới một mình Ô Bất Kinh, những người khác thì căn bản chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Nhưng nếu cô không mở cửa thì chẳng ai dám chắc bọn họ có bị diệt đoàn ngay tại chỗ hay không.
Không ai ngờ được lại có một cái bẫy lớn thế này.
Tất cả mọi người rất biết điều mà cảm ơn Ngân Tô, nhưng cô chỉ liếc nhìn họ một cái, lạnh lùng tiếp nhận lời cảm ơn của họ.
Dư Bách Sơ: “Mọi người trúng chiêu như thế nào?”
“Chúng tôi cũng không biết nữa… Chúng tôi chỉ thấy bác sĩ Tô đến gõ cửa nhắc nhở thời gian thăm bệnh đã hết, rồi chúng tôi ra ngoài như bình thường… Lúc ra ngoài mới phát hiện có gì đó không đúng.”
Hiện tại xem ra, bác sĩ Tô bọn họ nhìn thấy là giả.
Từ khi bác sĩ Tô giả đến gõ cửa, bọn họ đã trúng chiêu rồi… Không, hoặc có lẽ là trước đó, chính vì họ trúng chiêu nên mới nhìn thấy bác sĩ Tô giả đến gõ cửa.
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Dù sao thì mọi người cũng ra xem thử đi.” Dư Bách Sơ gọi mọi người ra ngoài.
Mấy người vừa trải qua một phen như vậy nên lúc này vẫn còn chút di chứng, sợ lại xảy ra tình huống bẫy trong bẫy.
Cuối cùng, Cao Hạo Nguyệt là người bước ra ngoài trước, những người khác do dự một chút, rồi cũng theo sau.
Họ đứng trước cửa phòng bệnh 209, nhìn vào bên trong, chỉ thấy phòng bệnh vô cùng bừa bộn, NPC ngã trên sàn, mặt hướng về phía bọn họ, toàn thân gần như bị moi sạch, còn đám trẻ con thì không thấy đâu nữa.
“Mọi người đi xem thử các phòng bệnh khác đi.” Dư Bách Sơ nhắc nhở họ.
Mọi người lập tức đi tới những phòng bệnh khác.
Chỉ cần là phòng bệnh có NPC thì tất cả NPC đều chết sạch, những đứa trẻ trong những phòng bệnh đó cũng biến mất.
“Cái này…”
“Những thứ đó lúc đuổi theo chúng tôi có nói là tìm mẹ.” Quý Cẩm che chỗ mông tuy không có vết thương nhưng vẫn cảm thấy đau của mình, nghiến răng nói: “Bởi vì chúng đã ăn thịt mẹ của chúng nên chúng cần tìm một người mẹ mới, một người mẹ cung cấp máu thịt mới cho chúng ăn.”
Ban đầu là người chơi cướp con.
Giờ lại thành con giành mẹ…
Thế này mà cũng quá hố rồi!
“Chúng đi đâu mất rồi?”
Vẻ mặt Dư Bách Sơ nghiêm trọng: “Không biết, khi tôi và bác sĩ Tô phát hiện ra thì những phòng bệnh này đã thành ra như vậy rồi.”
Lúc đó họ ở trong hành lang nhưng lại không nghe thấy một chút tiếng động nào.
Đám NPC bị lũ trẻ mê hoặc, lúc chúng cắn họ đương nhiên họ sẽ không phát ra chút tiếng động. Nhưng lũ trẻ làm sao mà rời đi, bọn họ thật sự không hề phát hiện ra chút nào.
Những đứa trẻ mất tích đó, chắc chắn sẽ còn xuất hiện ‘tìm mẹ’.
“Chúng ta ít nhất còn phải cho bọn trẻ ăn một lần nữa mới có thể khiến chúng trở lại hình dáng bình thường, nhưng nếu tiếp tục cho ăn mà tình huống lại như vậy, thì phải tránh thế nào đây?”
“Nhìn qua thì có vẻ như những người chơi không ở trong phòng ICU sẽ không bị ảnh hưởng, những người chơi bị ảnh hưởng cũng có thể đánh thức. Vì vậy, chỉ cần có người ở ngoài, một khi có vấn đề, lập tức gọi họ dậy là được…”
Hiện tại có bác sĩ Tô không cần cho con ăn, Dư Bách Sơ không có con…
Mọi người vô thức hướng ánh mắt về phía hai người họ… Chủ yếu là nhìn Ngân Tô. Cô là bác sĩ, phương thức qua ải có lẽ với khác họ, không có xung đột lợi ích.
Nhưng Dư Bách Sơ thì khác, họ vẫn phải đề phòng cô ấy… Dù cô ấy vừa mới cứu họ.
Nhân tính phức tạp, cô ấy có thể cứu họ, cũng có thể giết họ. Những người chơi đã trải qua bao nhiêu sóng gió trong phó bản đều hiểu, không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ một ai.
Vì vậy, họ chỉ có thể chọn bên có xung đột lợi ích ít hơn.
Ngân Tô bị mọi người lập tức nhìn qua, lên tiếng: “Tại sao? Chúng ta quen thân lắm à?”
“Sẽ trả điểm tích lũy.”
Ngân Tô khẽ mỉm cười: “Vậy thì không vấn đề nhưng tôi chỉ chịu trách nhiệm gọi thôi, nếu không gọi được thì đừng trách tôi, phải thanh toán trước.”
“…”
Điểm tích lũy thực sự là đồ tốt nha.
Trước đây, giao dịch điểm tích lũy đều chuyển cho Ô Bất Kinh, lúc đó họ còn không biết tại sao, nhưng giờ mọi người đều đã đoán ra được cô là ai nên đại khái cũng hiểu được lý do là vì sao.
Vị đại lão không muốn lộ danh tính của mình, cũng như danh sách bạn bè lại toàn là mấy người kỳ quặc không rõ lai lịch.
Cao Hạo Nguyệt đứng cạnh Dư Bách Sơ, khẽ nói nhỏ với cô: “Chị Bách Sơ, chị tính sao? Chị…”
Cô ấy nhìn vào đám đông, ngập ngừng mở miệng: “Chúng ta có nên…”
Tuân Hướng Tuyết thì đi cùng với Ô Bất Kinh, nhưng Quý Cẩm với Mạnh Văn Sơn lại hành động một mình, có thể thử xem có cướp được một đứa không.
Dư Bách Sơ cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Chị sẽ đi theo bác sĩ Tô trước.”
“Rõ… Rõ ràng chìa khóa qua ải của bác sĩ Tô khác với chúng ta, chị đi theo cô ấy cũng chẳng ích gì đâu.” Cao Hạo Nguyệt sốt ruột, giọng nói cũng gấp gáp hơn mấy phần.