Edit: Sơ
Beta: Wendy
“Vẫn còn thời gian, chờ thêm chút đi.”
Đứa trẻ dù có thay mẹ thì trạng thái cũng sẽ không quay về hình dạng ban đầu, vậy nên đúng là vẫn còn thời gian.
Dư Bách Sơ không biết tới cuối cùng, để sống sót, liệu bản thân có ra tay với những người khác không nhưng bây giờ vẫn còn chưa tới lúc đó.
Cao Hạo Nguyệt không khuyên được Dư Bách Sơ còn gấp hơn cả cô ấy.
Quý Cẩm và Mạnh Văn Sơn chủ động cách xa hai người, sợ mình trở thành mục tiêu cướp đoạt.
Trong suốt thời gian thăm bệnh buổi trưa, không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Mọi người đều an toàn tiến vào phòng ICU.
Ngân Tô và Dư Bách Sơ đứng ngoài cửa, bọn họ đều có thể trông thấy.
Ô Bất Kinh hít thở sâu một hơi, nói với Tuân Hướng Tuyết: “Bắt đầu đi.”
Đút thuốc cũng không phải chuyện đơn giản, đám nhóc quái vật này rất ranh ma, phải đè bọn chúng lại, đợi cho thuốc hoàn toàn hòa tan thì chúng nó mới không nhổ ra được.
Lúc đầu không có gì bất thường, tất cả mọi người đều để lộ ra hết tất cả bản lĩnh bón thuốc của mình.
Nhưng trong nháy mắt đó, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, cái loại yên tĩnh lại khiến tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, lông tơ dựng đứng.
“Mẹ… Tìm mẹ… Hì hì hì, mẹ ở đây nè, tìm được mẹ rồi!” Một con quái vật đầu màu nâu xanh chui ra từ sau bàn chăm sóc.
Thứ bò ra nửa thân trên đã biến thành quái vật nhưng nữa người dưới của nó vẫn còn là hình dáng của một đứa trẻ sơ sinh.
Rõ ràng chính là đám quái vật buổi sáng!
“Tìm mẹ tìm mẹ… Mẹ ở đâu, mẹ ở đây này ~ ” Giọng điệu non nớt của trẻ con quanh quẩn khắp phòng.
Càng ngày càng có nhiều thứ nửa người nửa quái xuất hiện từ khắp các ngóc ngách trong phòng, chúng hô hào khẩu hiệu ‘Tìm mẹ’ rồi nhanh chóng lao tới gần nhóm người chơi.
Có con quái vật nhỏ bò từ phía cửa ra vào tới, chặn mất lối thoát của bọn họ.
Trong đó có hai con quái vật nhỏ nhảy lên bàn chăm sóc, mượn cái bàn bay tới cũi trẻ em bên này.
Quý Cẩm theo bản năng lùi lại, nhưng cô ta lại tiến lên trước một bước, duỗi chân kéo chiếc cũi trẻ em về phía mình.
Hai con quái vật nhỏ vồ hụt, rơi mạnh xuống đất, ánh mắt hung ác trừng đứa bé đang “Ê ê a a” vui vẻ chẳng chút sầu lo bên trong cũi.
“Chúng tấn công mấy đứa bé.”
Những con quái vật nhỏ khác cũng nhắm mục tiêu vào cũi trẻ em mà không phải người chơi.
Nhóm người chơi vội vàng ôm con mình vào trong lòng, tránh những đòn đánh của đám quái vật nhỏ kia.
“Bác sĩ Tô vẫn chưa phát hiện ra có điều bất thường sao?”
“Số lượng của đám quái vật này không đúng lắm thì phải?”
Buổi sáng lúc xảy ra chuyện, rõ ràng chỉ còn lại chín NPC tương ứng với chín con quái vật nhỏ.
Nhưng lúc này số lượng quái vật nhỏ trong phòng căn bản không dừng lại ở con số chín!
Đám quái vật nhỏ này sao lại còn gọi cả đồng bọn tới nữa vậy!
“Ra ngoài, mau ra ngoài! Tới hành lang…”
Mặc dù căn phòng không coi là chật hẹp nhưng nhóm người bọn họ cộng thêm một đám quái vật nhỏ nên không gian hoạt động thực sự không nhiều.
Đám quái vật nhỏ này lại còn sở hữu võ nghệ cao cường, bay lên trên nhảy xuống dưới, hành động bị hạn chế khá nhiều.
Nhóm người lần lượt rời khỏi phòng nhưng đám quái vật nhỏ đằng sau cũng chen nhau lao ra, gào thét lao về phía bọn họ hệt như một đám chó săn đói khát.
“Tại sao bác sĩ Tô vẫn còn chưa đánh thức chúng ta?”
“Chắc là cô ấy sẽ không mặc kệ chúng ta đâu nhỉ?”
“Á!”
Mạnh Văn Sơn bị một con quái vật nhỏ gặm trúng cánh tay, mà con của anh ta vẫn còn đang cười ‘khanh khách’, bàn tay nhỏ vỗ bốp bốp không ngừng.
“…”
May mà không phải là con ruột của mình, nếu con ruột mà thế này chắc anh ta phải lên cơn nhồi máu cơ tim hay xuất huyết não gì đó quá.
Những con quái vật nhỏ này bắt được chỗ nào là cắn chỗ đó, bị cắn cánh tay còn đỡ, có người còn bị cắn cả vào mông, trúng chỗ nhạy cảm, phải gọi là vô cùng thảm.
Đám quái vật nhỏ này quá nhiều, giết một con thì lại có con mới xuất hiện, như thể vô cùng vô tận vậy.
“Ô Bất Kinh, bắt lấy!”
Ô Bất Kinh vô thức quay người, một thứ gì đó bay về phía cậu ta, cậu ta vội vàng bước lên hai bước đỡ lấy.
Là đứa bé của Tuân Hướng Tuyết.
Đám quái vật nhỏ vây xung quanh Tuân Hướng Tuyết, thấy đứa bé bị ném đi, chúng gầm nhẹ một tiếng rồi quay đầu vọt tới chỗ Ô Bất Kinh.
“!!!” Á á á á á!
“Ném qua đây!” Tuân Hướng Tuyết chạy ra sau một đoạn rồi gọi Ô Bất Kinh ném qua cho mình.
Ô Bất Kinh: “…”
Ô Bất Kinh bế hai đứa trẻ mà khoảng cách với Tuân Hướng Tuyết có chút xa, cậu ta cảm thấy mình không ném qua nổi…
“Cứ ném là được.” Tuân Hướng Tuyết hô lên: “Tôi sẽ kéo lại, ném cả hai đứa cùng lúc!!”
“A a a…”
Ô Bất Kinh nhớ Tuân Hướng Tuyết có một sợi dây thừng có thể thu phóng tự nhiên.
Cậu ta lập tức lần lượt ném cả hai đứa trẻ qua.
Đám quái vật nhỏ vừa chạy tới thì lại thấy hai đứa trẻ bị ném bay đi, dữ tợn gầm một tiếng, xoay người đuổi.
Có tác dụng!
Tuy không phải tất cả quái nhỏ đều đuổi theo đứa trẻ nhưng khi phần lớn quái vật bị dẫn dụ rời đi, người chơi sẽ có thời gian tiêu diệt những con bị lạc đàn, có thể tranh thủ được chút thời gian th* d*c.
Năm người nhanh chóng chia ra đứng ở hai bên, không biết là ai đã góp một đạo cụ hình cầu, nhét cả năm đứa trẻ vào trong đó. Quả cầu rất nhẹ, ngay cả Ô Bất Kinh cũng có thể dễ dàng ném sang phía bên kia.
Thế là một người việc ném, một người lo xử lý những con quái vật không đuổi theo bọn trẻ, áp lực lập tức giảm hẳn.
Đang lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm thì Tuân Hướng Tuyết chợt biến sắc, hét to: “Quý Cẩm đằng sau!!”
Có một con quái vật nhỏ lặng lẽ mò đến phía sau lưng Quý Cẩm.
Nghe thấy tiếng hét, con quái vật nhỏ đang rón rén lập tức lao mạnh về phía Quý Cẩm.
Mà Quý Cẩm nghe thấy tiếng nhắc nhở thì theo phản xạ né sang một bên. Con quái vật nhỏ vốn định nhảy lên lưng cô ta, nhưng cô ta xoay người một cái nó liền vồ hụt. Nào ngờ cánh tay của nó lại vặn xoắn một vòng, túm được áo của Quý Cẩm, rồi há miệng cắn mạnh vào một bên đùi cô ta.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia lại chui ra thêm một con quái vật nhỏ khác, nó lao đầu đụng mạnh vào người Quý Cẩm.
Quý Cẩm đau điếng, cơ thể loạng choạng một cái rồi ngã về phía bên cạnh.
Ô Bất Kinh vừa định đưa tay ra kéo Quý Cẩm, tay cậu ta đã chạm được vào tay Quý Cẩm thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, lòng bàn tay bỗng trống rỗng.
Cậu ta nhìn thấy đại lão.
Ngay sau đó là cảm giác gương mặt nóng rát, cậu ta cảm thấy má mình như sưng vù lên luôn rồi.
Ngân Tô ném Ô Bất Kinh sang một bên, vung tay rồi bước về phía những người khác.
Bên cạnh lập tức vang lên tiếng tát “bốp bốp” giòn giã vô cùng.
“Hít…” Ô Bất Kinh đưa tay sờ lên mặt, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Cậu ta vội vàng giảm sưng cho mặt mình, sau đó loạng choạng bò dậy, lập tức đi tìm Quý Cẩm.
Ngân Tô và Dư Bách Sơ đi cùng nhau, hai người họ đã đánh thức Cao Hạo Nguyệt và Tuân Hướng Tuyết —— Cả hai đều là bị đánh tỉnh.
Sau đó Mạnh Văn Sơn cũng bị đánh thức.
Nhưng dù Ô Bất Kinh có lay mạnh đến đâu thì Quý Cẩm cũng không tỉnh lại.
“Để tôi.” Dư Bách Sơ kéo Ô Bất Kinh ra, rồi hai tay thay nhau tát liên tiếp.
“Bốp, bốp, bốp…”
Tiếng sau nghe còn vang hơn cả tiếng trước.
Nhưng Quý Cẩm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Khi Dư Bách Sơ chuẩn bị thử cách khác thì cơ thể của Quý Cẩm đột nhiên co giật, máu từ khóe miệng chảy ra. Chỉ trong vòng chưa đầy vài giây, cô ta đã không còn cử động nữa.
“…”
Cả căn phòng lập tức chìm vào bầu không khí lạnh lẽo.
【Trẻ con rất phụ thuộc vào mẹ, xin đừng từ chối sự phụ thuộc của bé, càng phụ thuộc vào bạn, chứng tỏ bé càng yêu bạn.】
Quy tắc này hiện tại không còn quá hữu ích, mọi người nhìn thấy quy tắc đó xuất hiện rồi lại từ từ biến mất.
Cuối cùng, Mạnh Văn Sơn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, hỏi thăm tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy mới gọi họ dậy.