Edit: Sơ
Beta: Wendy
Ngân Tô còn chưa kịp lên tiếng, Dư Bách Sơ đã chủ động giải thích: “Chúng tôi phát hiện mấy người có điều bất thường, liền lập tức xông vào. Ô tiên sinh và Hạo Nguyệt là hai người tỉnh lại đầu tiên, cách nhau cũng chưa đến một phút.”
“Chúng tôi ở trong đó ít nhất cũng phải hơn hai mươi phút rồi…”
“Có lẽ là do tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau.”
Bên ngoài chỉ mới trôi qua vài phút, nhưng trong không gian mà bọn họ ở đã trôi qua hai mươi phút.
“Đứa trẻ của Quý Cẩm đâu rồi?”
***
***
Đứa trẻ của Quý Cẩm đã biến mất.
Không biết là vì cách chết của Quý Cẩm khác với những người trước, hay là bởi vì hiện tại không đổi mẹ được nữa… Nên khi người mẹ chết đi, đứa con cũng sẽ biến mất theo.
Nếu là trường hợp sau, vậy thì Dư Bạch Sơ e là chẳng còn cơ hội nào nữa rồi…
Tuân Hướng Tuyết: “Cũng có khả năng là thứ đó đã giết luôn cả đứa trẻ của Quý Cẩm.”
Bởi vì đã chết nên mới biến mất.
Nói đến đứa trẻ, mọi người lập tức nhớ đến việc kiểm tra tình trạng phục hồi của đứa trẻ. Tiếc là mấy đứa trẻ vẫn chưa phục hồi hoàn toàn bình thường, nhiều chỗ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của quái vật.
“Vẫn chưa được…”
“Chắc là còn một lần cuối.” Mạnh Văn Sơn thở dài: “Trò chơi đã được thiết lập như vậy, đợi tới giờ thăm bệnh buổi tối xem sao.”
“Không thể tiếp tục cho ăn sao? Nếu lại thêm một lần nữa, chúng ta rất có thể đều sẽ chết…”
Lần này không gọi Quý Cẩm dậy được, vậy lần tiếp theo sẽ là ai?
Dư Bách Sơ nói: “Tôi nghĩ dù có tiếp tục cho ăn thì cũng chẳng có tác dụng, còn có thể khiến đứa trẻ cảm thấy phản cảm… Nếu cha mẹ mấy người cứ liên tục ép mấy người uống thuốc thì mấy người có vui không? Trò chơi này có lẽ chỉ muốn để chúng ta hoàn thành lần thăm bệnh cuối cùng…”
“Đây chẳng phải là muốn lấy mạng chúng ta sao?”
“Phó bản tử vong không lấy mạng thì lấy cái gì?”
“…”
Đúng vậy, phó bản tử vong chẳng phải là muốn khiến người chơi đi chịu chết sao.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tâm trạng nặng nề. Họ không biết lần tiếp theo… Liệu có phải bản thân sẽ là người ra đi không. Họ đã đi được đến đây rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là họ có thể rời khỏi nơi này.
Mọi người cũng không dám rời khỏi hành lang, họ ngồi lại hành lang chờ, vừa chờ vừa dõi theo đám trẻ trong phòng, để tránh lại có thêm bất kỳ sự cố nào xảy ra.
***
***
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng mấy chốc đã vào đêm.
Ngân Tô ngủ một giấc trong phòng phẫu thuật, đúng giờ xuống tầng hai, “Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
Tất cả những người hoặc đứng hoặc ngồi, đều nhìn về phía người đang đi về phía họ.
Cao Hạo Nguyệt nhìn về phía Dư Bách Sơ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng và vội vã, không biết là lo cho bản thân hay là lo cho Dư Bách Sơ.
Dư Bách Sơ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô ấy: “Cẩn thận nhé.”
“Chị Bách Sơ, nếu không hành động nữa thì thật sự sẽ không còn cơ hội đâu.” Cao Hạo Nguyệt nhỏ giọng thì thầm.
Nếu đây là lần cuối cùng, có nghĩa là chỉ cần bọn họ một lần nữa an toàn tỉnh dậy, bọn họ sẽ có được chìa khóa qua ải.
Dư Bách Sơ: “Có thể gặp những người bạn tốt như em trong phó bản tử vong, cũng coi như là một loại may mắn.”
“Chị Bách Sơ, chị định từ bỏ sao?”
“Có lẽ sẽ có cơ hội khác.”
Còn cơ hội gì khác nữa chứ…
Cuối cùng chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, nhưng với tình hình hiện tại, ai mà biết được cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì?
Liệu có thực sự chịu đựng được qua những giờ cuối cùng không?
Cao Hạo Nguyệt không biết phải khuyên như thế nào, tiến vào phó bản này, nếu không phải có chị Bách Sơ tập hợp bọn họ lại thì có lẽ cô ấy đã không thể đi được tới tận bây giờ.
Cô ấy không thể nói là hoàn toàn tin tưởng vào Dư Bách Sơ nhưng cô thật sự hy vọng chị Bách Sơ có thể sống sót.
“Bác sĩ Tô, cô nhất định phải đánh thức chúng tôi.” Mạnh Văn Sơn vào trước, nhấn mạnh dặn dò Ngân Tô.
Bọn họ có thể tỉnh lại hay không, tất cả phụ thuộc vào cô…
Ngân Tô khoanh tay dựa cửa, “Tôi chỉ là yếu tố bên ngoài, mấy người có thể tỉnh lại hay không thì phải dựa vào chính bản thân mấy người.”
Có thể là Mạnh Văn Sơn nghĩ đến Quý Cẩm.
Dù có cố sức thế nào, Quý Cẩm cũng không cảm thấy đau đớn để rồi tỉnh dậy…
Ô Bất Kinh đi cuối cùng, hai tay nắm chặt, ánh mắt kiên định: “Tô tiểu thư, tôi sẽ cố gắng!”
Ngân Tô rất phối hợp gật đầu: “Cố gắng lên.”
Ô Bất Kinh được cổ vũ, ánh mắt càng thêm kiên định, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước vào cửa.
***
***
Dư Bách Sơ tựa người lên khung cửa bên kia, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong.
“Cô định làm thế nào?”
Dư Bách Sơ bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi này thì ngẩn người mất một lúc, dường như không chắc chắn liệu có phải Ngân Tô đang nói chuyện với mình, có chút lắp bắp trả lời: “Đi… Đi bước nào tính bước đó thôi.”
“Cô không sợ chết sao?”
“Ai mà không sợ chết chứ?” Dư Bách Sơ cười khẽ, “Nhưng thực ra tôi đã nên chết từ lâu rồi…”
Có lẽ vì bóng ma cái chết đè nặng quá lâu, Dư Bách Sơ muốn dốc bầu tâm kể hết ra, kể hết những chuyện xảy ra với cô ấy trong thế giới thực.
“Ngày hôm đó là hoạt động teambuilding của công ty, chúng tôi thuê một chiếc xe buýt lớn. Vì là ngày làm việc mà không cần đi làm nên khi đi mọi người đều rất vui vẻ, cũng chơi rất vui. Sếp của tôi còn nói với tôi là ông ấy đã chuẩn bị thăng chức cho tôi…
Tôi cứ nghĩ bản thân sẽ nhanh chóng được thăng chức tăng lương, chẳng mấy chốc là có được một căn nhà của riêng mình, từ đó cuộc sống sẽ đi vào quỹ đạo.
Nhưng… Cuộc đời vô thường, trên đường trở về, chúng tôi gặp phải tai nạn xe.
Sau đó tôi tiến vào trò chơi, khi tôi rời khỏi trò chơi, tất cả mọi người trên xe, kể cả sếp của tôi, đều đã chết, chỉ còn mình tôi sống sót. Mọi người đều nói là một kỳ tích.
Trò chơi đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi, giờ đây tôi đã có một ngôi nhà của riêng mình, một ngôi nhà rất lớn, tôi còn mở một công ty nhỏ, trải nghiệm những điều mà trước đây tôi không dám nghĩ đến.
Thật sự mà nói thì trò chơi đôi khi cũng không tàn nhẫn như vậy, tôi cũng không biết nên ghét nó hay nên cảm ơn nó.
Nó giúp tôi vượt qua cái chết, nhưng lại cũng khiến tôi tiến gần tới cái chết.”
“Những người chơi được kéo vào trò chơi đều là những người sắp chết sao?”
Dư Bách Sơ: “Tỷ lệ những người chơi sắp chết bị kéo vào trò chơi quả thực cao hơn, đó là lý do tại sao có người ra ngoài lại chết ngay lập tức, vì họ vốn đã phải đối mặt với cái chết, thua trò chơi, thì không thể vượt qua cái chết lần này.
Về chết trong vòng 24 giờ… Một số người cho rằng họ cũng là những người sắp chết, chỉ là thời gian của họ dài hơn những người chết ngay lập tức một chút, một giây trở thành 24 giờ mà thôi.
Một cách nói khác lại cho rằng sức mạnh của trò chơi đã tạo ra những sự cố ngoài ý muốn. Cách nói này cho rằng khi tiếp xúc lâu dài với người chơi trò chơi, khả năng bị kéo vào trò chơi sẽ tăng lên, chứng minh có những người vẫn chưa đến lúc phải chết.
Nhưng cụ thể là thế nào thì không ai dám chắc chắn.
Dư Bách Sơ nói xong, có chút kỳ quái nhìn về phía Ngân Tô, có lẽ không hiểu tại sao cô lại hỏi loại vấn đề này.
Ngân Tô đột ngột vòng lại chủ đề cũ: “Với thực lực của cô, giết một người chơi, cướp lấy một đứa trẻ thì cũng chẳng muộn.”
Dư Bách Sơ cười khổ một cái, cũng không che giấu việc bản thân từng nghĩ đến phương án này: “Vết thương trên người tôi khá nặng, bất kể chọn ai, tỷ lệ thành công của tôi cũng chưa đến một nửa.”
Dù có cướp được đứa trẻ thì vẫn còn cửa ải cuối cùng.
Trong số những người bên trong, ai là người dễ đối phó?
Cô ấy đánh nhau rồi lại bị thương, rồi tiếp tục trải qua cửa ải này, tỷ lệ tử vong sẽ chỉ càng cao…
Dư Bách Sơ thấy Ngân Tô không nói gì, lại tiếp tục tự mình nói: “Hơn nữa, tôi cảm thấy cửa ải này vốn dĩ phải để người ở ngoài, cần có ai đó giữ tỉnh táo để đánh thức người chơi bên trong. Nhưng người chơi không có con, chắc chắn là phe cướp đoạt thất bại, vậy người đó còn sẵn lòng giúp đỡ những người chơi khác không?”