Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 706

Edit: Sơ

Beta: Wendy

Dư Bách Sơ cảm thấy sẽ không.

Ô nhiễm sẽ khuếch đại những mặt xấu trong bản tính con người, dưới nỗi sợ hãi và oán hận trước cái chết, suy nghĩ sẽ trở nên cực đoan hơn, tôi không sống nổi, thì cũng đừng ai mong được sống sót, tất cả cùng đi chết đi.

Không nhân cơ hội này rút dao đâm cho vài nhát đã là nhân từ lắm rồi.

Cuối cùng, người chơi có con thì không thể tỉnh lại, còn người chơi không có con thì lại không có chìa khóa qua ải.

Cuối cùng chỉ có kết cục diệt đoàn.

Dư Bách Sơ luôn chú ý đến tình hình trong phòng bệnh, phát hiện ra người bên trong không động đậy, lập tức gọi Ngân Tô vào cùng.

Nhưng lần này đánh thức bọn họ còn khó hơn lần trước, k*ch th*ch từ cơn đau bên ngoài đã không còn ảnh hưởng nhiều đến bọn họ.

Vì vậy mà một phút trôi qua nhưng vẫn không có ai tỉnh lại.

Tuân Hướng Tuyết trốn trong một phòng chứa đồ, bên ngoài là âm thanh lũ quái vật nhanh chóng bò qua, ánh sáng và bóng tối lần lượt lướt qua khe cửa.

Lần này đám quái vật đông hơn, mà kích thước của chúng cũng lớn hơn.

Chúng nhanh chóng tách nhóm bọn họ ra, lúc này Tuân Hướng Tuyết không biết những người khác đang ở đâu, có còn sống hay không.

Tuân Hướng Tuyết liếc nhìn đứa trẻ trong lòng, đôi mắt to long lanh ướt át đang tròn xoe nhìn cô ấy, trông hết sức ngây thơ, vô tội. Cô ấy bực bội nuốt ngụm tanh của máu trong miệng xuống.

Lúc cô ấy chạy trối chết thì tên nhóc này lại cười đến là vui vẻ…

Đợi tới khi ngoài cửa không còn động tĩnh, lúc này Tuân Hướng Tuyết mới xử lý vết thương trên đùi mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tuân Hướng Tuyết cảm thấy chắc phải trôi qua cả nửa tiếng rồi mà cô ấy vẫn còn chưa tỉnh lại.

Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hay là do lần này đánh thức bọn họ quá khó?

“Cót két…”

Cánh cửa vừa rồi vẫn còn im lặng, giờ lại vang lên tiếng cào cửa.

“Cót két… Cót két…”

Tiếng động ngày càng dồn dập.

Tuân Hướng Tuyết thậm chí còn nhìn thấy những móng vuốt sắc nhọn thò vào từ khe cửa, cánh cửa nhanh chóng xuất hiện lỗ thủng, một tay quái vật đã có thể thò vào bên trong.

Tuân Hướng Tuyết nắm lấy vật gì đó, vung mạnh về phía bàn tay đó.

Bàn tay bị nện tới mức máu thịt lẫn lộn, cho đến khi đứt lìa.

Nhưng rất nhanh lại có thêm một bàn tay khác thò từ bên ngoài vào, tiếp tục cào cửa. Lỗ thủng trên cánh cửa ngày càng lớn, Tuân Hướng Tuyết đã thấy một con quái vật kề sát vào lỗ thủng, đang nhìn vào trong.

Từ khi chúng bắt đầu cào cửa đến khi đầu con quái vật đầu tiên chui đầu vào chỉ mất chưa đầy nửa phút.

Tuân Hướng Tuyết hoàn toàn không thể ngăn cản được những con quái vật này, cô ấy lùi lại một đoạn vào bên trong phòng chứa đồ, dụ bọn chúng vào trong, đồng thời ném ra hai đạo cụ.

“Rầm ——”

Tuân Hướng Tuyết được đạo cụ truyền tống tới bên ngoài cửa bị sóng nổ lan đến, cơ thể cô ấy trực tiếp bị văng ra, đập mạnh xuống mặt đất bê tông.

Mà những con quái vật cũng bị nổ văng ra ngoài ngay lập tức lật người bò dậy rồi lao về phía cô ấy.

Trong phòng chứa đồ, đám quái vật không bị nổ chết cũng kéo lê thân thể tàn tạ bò ra.

Tuân Hướng Tuyết lăn vài vòng trên mặt đất, rồi loạng choạng đứng dậy, cố gắng chạy về phía một tòa nhà khác. Trong lúc chạy, cô ấy thoáng nhìn thấy một bóng đen lờ mờ trên bầu trời, bản năng thúc đẩy cô ấy ngẩng đầu nhìn thử một cái.

Đó là cái gì?

Một con diều sao?

Lúc này mà còn thả diều sao… Không đúng, trên con diều đó hình như có người?

Tuân Hướng Tuyết không dám dừng lại, mãi một hồi lâu sau mới nhìn rõ người đang ngồi trên con diều kia là ai —— Ô Bất Kinh.

Con diều đó rõ ràng là một món đạo cụ, lũ quái vật này có thể bò lên trần nhà nhưng không thể bay lên trời được, vì vậy lúc này ở trên không là an toàn nhất.

… Ô Bất Kinh thật đúng là một kỳ tài.

Đám quái vật đuổi theo phía sau ngày càng đông, Tuân Hướng Tuyết đâu còn thời gian để ý đến Ô Bất Kinh đang tạm thời coi như là an toàn, cô ấy phải vội vàng lo chạy thoát thân trước cái đã.

Ô Bất Kinh ôm chặt đứa trẻ của mình, nằm sấp trên khung diều. Tuy cậu ta không mắc chứng sợ độ cao nhưng lúc này nhìn xuống dưới, nơi nào cũng toàn là quái vật đang chạy loạn, nếu rơi xuống thì chắc chắn sẽ trở thành thức ăn cho chúng… Thế là chứng sợ độ cao tạm thời cũng bắt đầu phát tác.

Ô Bất Kinh quay lưng về phía Tuân Hướng Tuyết, không nhìn thấy cô ấy chạy ra nhưng lại nghe thấy tiếng nổ.

Đến khi điều chỉnh lại hướng con diều, cậu ta cũng chỉ nhìn thấy làn khói dày đặc do vụ nổ để lại cùng với đám quái vật đang điên cuồng chạy loạn.

Lũ quái vật bên dưới quá hung dữ, Ô Bất Kinh cảm thấy nếu mình xuống đó chắc chắn sẽ bị xé xác ngay lập tức, nên cậu ta hoàn toàn không dám liều lĩnh mạo hiểm để giúp đỡ người khác.

Lúc này, cậu ta chỉ có thể bảo vệ bản thân…

Hy vọng mọi người có thể kiên trì đến khi đại lão đánh thức bọn họ.

“Ê a nha ~”

“Nhóc đang cười đấy à.” Ô Bất Kinh mặt mày buồn rầu: “Ta đây yêu nhóc như vậy, làm tất cả đều là vì suy nghĩ cho sức khỏe của nhóc, tới giờ này rồi nhóc không giúp đỡ được gì thì cũng thôi đi, lại còn cười nữa, đau lòng quá đi mất.”

“Ha ha ha ~”

“…”

Nghịch tử!

Ô Bất Kinh bực mình quay đầu đi, không thèm để ý đến cái thứ vô lương tâm này nữa.

Không biết đã qua bao lâu, cậu ta thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy những tiếng động lớn từ dưới vọng lên, cùng với tiếng đám quái vật chạy loạn.

Lúc này, đã có quái vật leo lên mái nhà, đi lang thang bên mép ngoài, cố gắng nhảy lên không trung muốn bắt lấy cậu ta.

Đây không phải là điều đáng sợ nhất.

Điều đáng sợ nhất chính là cậu ta cảm nhận được chiếc diều đang từ từ hạ xuống.

Thời gian sử dụng sắp hết rồi…

Con diều ngày càng hạ thấp, những con quái vật trên mái nhà phát hiện ra con diều đang hạ xuống thì bắt đầu tụ tập ở bên mép ngoài, con nào cũng đều sẵn sàng lao lên.

Ô Bất Kinh chắp tay cầu nguyện: “Đại lão ơi, nếu cô còn không đánh thức tôi nữa thì tôi sẽ phải nói lời từ biệt ở đây mất!!”

Con diều đã hạ xuống đến độ cao ngang với các tầng của tòa nhà nhưng vẫn còn một khoảng cách nhất định.

Ô Bất Kinh nhìn xuống dưới, bên dưới cũng đã tụ tập một đám quái vật…

Ô Bất Kinh cảm thấy đầu óc choáng váng, tuyệt vọng tột cùng, không biết rốt cuộc có bao nhiêu con quái vật nữa!!

“Ầm!”

Ô Bất Kinh cảm thấy con diều rung lên một cái, có thứ gì đó rơi xuống con diều, ngay sau đó cậu ta nghe thấy tiếng xé rách.

“Ầm ầm!!”

Những cơn chấn động liên tiếp khiến tốc độ con diều hạ xuống nhanh hơn rất nhiều.

Ngay trên đầu anh, bàn tay của quái vật xuyên qua lớp giấy không mấy chắc chắn, vươn ra cố gắng bắt lấy anh.

Ô Bất Kinh dùng sức cúi đầu xuống, tránh xa bàn tay quái vật đang vươn tới trên đỉnh đầu, cố gắng chộp lấy đầu cậu ta.

Con diều khổng lồ rơi xuống đất, may mắn là không rơi vào giữa đám quái vật, phần bên phải của con diều còn quét qua đám quái vật, khiến chúng bị quét ngã không ít.

Không may, Ô Bất Kinh bị khung diều gãy cắt trúng đùi, máu tươi chảy ra k*ch th*ch lũ quái vật khiến chúng càng thêm điên cuồng bò về phía cậu ta.

Ô Bất Kinh muốn bò ra khỏi con diều nhưng quái vật ở bên trên con diều quá nhiều khiến cả con diều lập tức bị đè bẹp xuống.

Ô Bất Kinh bị đè dưới con diều, quái vật xé rách lớp giấy trên cùng, từ những khe hở của khung diều, chúng chộp lấy cánh tay cậu ta.

“A!”

Móng vuốt của quái vật đâm xuyên qua da thịt cậu ta, dùng sức kéo cậu ta lên, cố gắng lôi cậu ta ra khỏi khe hở không lớn của khung diều.

Ô Bất Kinh vẫn chưa kịp lấy ra thứ gì để đối phó với quái vật thì đột nhiên, đứa trẻ trong tay cậu ta ngẩng đầu lên, c*n v** c* tay con quái vật.

“Răng rắc.”

Cục bột trắng còn chưa mọc răng, vậy mà lại cắn đã cắn đứt cổ tay con quái vật.

Quái vật gào thét thảm thiết, buộc phải buông Ô Bất Kinh ra.

Được tự do, Ô Bất Kinh: “!!!”

Cục bột trắng thì ôm lấy cái tay rơi xuống, nhai rồm rộp rồm rộp.

Sau một thoáng sững sờ, Ô Bất Kinh lập tức ôm đứa bé chui ra ngoài qua khe hở. Khung diều đang dần sụp đổ, không biết có bao nhiêu con quái vật đang ở phía trên.

“Rẹt ——”

Một bàn tay sượt qua má Ô Bất Kinh, cậu ta lập tức quay đầu, bò về hướng khác.

Chưa bò được hai bước, lại có một bàn tay khác thò xuống.

Trước sau đều bị chặn, Ô Bất Kinh không thể tiến cũng chẳng thể lùi, lũ quái vật trên đầu bắt đầu chen xuống dưới, những gương mặt dữ tợn cười độc ác đang ngày càng đến gần.

Bình Luận (0)
Comment