Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 708

Edit: Sơ

Beta: Wendy

Ô Bất Kinh phát hiện lúc này trong lòng mình lại bình tĩnh tới kỳ lạ.

Cậu ta đã bắt đầu quen với chuyện chứng kiến người quen thân hoặc người xa lạ chết trước mặt mình.

Ô Bất Kinh xoa nhẹ hai má có chút lạnh cứng, đi tới bên cạnh Ngân Tô: “Tô tiểu thư, cô phải làm sao?”

“Sau khi rời khỏi nơi này nhớ cẩn thận chút.” Ngân Tô hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lập tức đi tìm ông chủ Khang, chờ ở chỗ anh ta.”

Ô Bất Kinh rất để tâm tới cái mạng nhỏ của mình, liên tục tỏ vẻ: “Tôi vừa ra sẽ lập tức đi tìm ông chủ Khang! Đại lão không cho tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi!”

Ngân Tô khoát tay đuổi cậu ta: “Đi đi.”

Ô Bất Kinh liếc mắt nhìn những người khác, cơ thể bắt đầu hư hóa.

***
***

“Cạch, cạch, cạch ——”

Trên cầu thang trong bóng tối, hai cái bóng một trước một sau bước lên lầu, đằng sau còn có tiếng bước chân chạy theo, từng con quái vật lần lượt xuất hiện.”

Chúng đuổi theo bọn họ nhưng dường như đang sợ hãi điều gì đó nên không dám lập tức nhào tới.

Trừ những con quái vật này, bên trên cầu thang còn xuất hiện một vài bóng đen, chính là những con quái chuyên bắt cóc trẻ con, chúng thoắt ẩn thoắt hiện, thò đầu ra dò xét.

Hàn ý lạnh lẽo cùng ác ý tràn ngập cầu thang.

Mồ hôi lạnh theo trán Dư Bách Sơ nhỏ xuống. Cô ấy nắm chặt vũ khí trong tay, theo sát Ngân Tô.

Mạnh Văn Sơn và Cao Hạo Nguyệt cũng đã lấy được chìa khóa qua ải rồi rời đi, hiện tại trong phó bản chỉ còn lại cô ấy với bác sĩ Tô.

0 giờ đã điểm.

Tòa nhà trẻ sơ sinh trở nên nguy hiểm.

So với Dư Bách Sơ đang hết sức căng thẳng thì trông Ngân Tô có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, khi chuẩn bị tới bậc thang đầu tiên, cô còn cô ý chạy vài bước, hô to một tiếng: “Bệnh nhân thân ái của tôi đang đợi tôi ở đây sao?”

Dư Bách Sơ: “?!!!!”

Cái gì vậy? Bác sĩ Tô bị làm sao vậy!!

Quái vật bắt cóc trẻ con vừa thấy Ngân Tô xông lên liền bỏ chạy tán loạn.

Còn Ngân Tô thì chạy đuổi theo chúng.

Sau lưng Dư Bách Sơ lạnh toát, lui ra sau liếc mắt nhìn. Quái vật tầng dưới thấy Ngân Tô chạy thì liền xông lên.

“!”

A!

Dư Bách Sơ nhanh chóng chạy lên, đuổi theo Ngân Tô đã chạy hơn phân nửa cái hành lang, ống thép kéo lê trên vách tường không ngừng b*n r* những tia lửa, âm thanh chói tai vang vọng khắp toàn bộ hành lang.

Cả hành lang không thấy bóng dáng bọn quái vật trộm trẻ con, không biết có phải chúng đã chạy hết rồi không.

Dư Bách Sơ chống tay vào tường th* d*c, nhìn về bóng người phía trước, không phải trước đó Tô tiểu thư rất chững chạc sao… Sao lại tự nhiên phát điên lên như vậy?

Dư Bách Sơ quay đầu nhìn lại phía sau, thấy đám quái vật đang thò đầu ra nhìn ở lối lên cầu thang, không dám đuổi theo. Nhưng Dư Bách Sơ biết rõ, chỉ cần bác sĩ Tô rời khỏi phạm vi tầm mắt của chúng, chúng sẽ lập tức tấn công cô ấy.

Lúc này Ngân Tô đã đứng trước cửa phòng phẫu thuật, cánh cửa hé mở một khe nhỏ, một cái đầu nhỏ ló ra từ bên trong, giòn tan gọi cô: “Chị ơi?”

Ngân Tô bước vào trong, Đại Lăng vốn định đóng cửa lại, nhưng thấy còn có một người phía sau, đôi mắt cô bé sáng rực lên: “Chị ơi, chị còn mang theo bé gấu cho em sao?”

Ngân Tô quay đầu liếc nhìn Dư Bách Sơ đang đứng cứng đờ ngoài cửa: “Đừng làm loạn.”

Đại Lăng chu môi nhưng vẫn rất lễ phép, ngọt ngào cười: “Chị ơi, mời chị vào.” Đợi lát nữa có khi cô ấy sẽ trở thành bé gấu của cô bé đó!

Dư Bách Sơ cảm thấy ánh mắt cô bé này nhìn mình rất kỳ quái, nghiêng người bước ngang như con cua lách vào trong, sau đó nhanh chóng theo sát sau lưng Ngân Tô.

Đi được một đoạn, Dư Bách Sơ mới phát hiện mặt đất và môi trường xung quanh có điều bất thường.

Toàn bộ phòng phẫu thuật phủ kín rễ cây, có những rễ còn đang động đậy, rõ ràng là sinh vật sống.

Phía trước le lói chút ánh sáng, Dư Bách Sơ theo ánh sáng nhìn qua, một gốc thực vật khổng lồ hiện ra trước mặt.

Cái này…

“Sột soạt!”

Một đống rễ cây từ mặt đất dựng thẳng lên, tấn công về phía Dư Bách Sơ.

Dư Bách Sơ đang bị thương, tốc độ phản ứng chậm, dù tránh được đòn tấn công của rễ cây nhưng vẫn bị quét trúng, thân thể đập mạnh vào tấm kính trong phòng phẫu thuật.

Rễ cây tiếp tục lao tới, cô ấy lập tức khom người cúi rạp xuống, lùi về sau một mét.

“Đùng!”

Rễ cây to bằng hai ngón tay quất mạnh vào kính, nhưng mặt kính lại không hề hấn gì.

“Sột soạt!”

Hàng loạt rễ cây bật dậy từ mặt đất, đồng loạt đánh úp về phía cô ấy.

Tuy cơ thể Dư Bách Sơ vẫn chưa hồi phục nhưng lúc rời đi, Cao Hạo Nguyệt đã để lại cho cô ấy một vài đạo cụ, nhờ đó mà cô vẫn có thể đối phó với những rễ cây này.

***
***

Ngân Tô chẳng thèm để ý đến Dư Bách Sơ đang bị rễ cây tấn công ở phía sau, ngay cả Ô Bất Kinh còn có thể tìm chỗ né tránh công kích, chẳng lẽ Dư Bách Sơ lại còn kém hơn Ô Bất Kinh sao?

Ngân Tô tiếp tục tiến tới trước cây thực vật khổng lồ, cô dùng thuật giám định quét thử.

Lần này không còn là dấu hỏi chấm nữa.

【Cây Oán Anh · Khổng lồ】

“Lăng Lăng.”

“Chị.” Đại Lăng ló ra từ bên phải của Ngân Tô, ngẩng đầu nhìn cô, “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Vật nhỏ kia đâu rồi?”

Đầu của Đại Lăng biến mất bên cạnh Ngân Tô, một lát sau, cô bé hì hục kéo một cái lồng trở lại.

Nhóc con đã gầy đi một vòng so với trước, rõ ràng hình dạng là của một đứa bé sơ sinh bình thường, nhưng lại toát lên một cảm giác rất kỳ lạ.

Nhóc con ỉu xìu ngồi bẹp trong lồng, nhìn thấy Ngân Tô, đáy mắt dâng lên vẻ oán hận.

Ngân Tô mở lồng sắt, túm lấy đứa bé lôi ra.

“Đồ điên…”

Đứa nhóc đang nói thì bỗng im bặt, đầu nó chầm chậm cúi xuống, nhìn ống thép màu hồng nhạt đâm xuyên qua ngực mình. Đáy mắt đầy oán hận lại thêm vài phần khiếp sợ.

Sao cô ta dám…

Ngân Tô không chỉ dám, mà còn dám xoay một vòng.

Đứa bé còn chưa kịp nói gì, cả cơ thể nó tan rã, hóa thành sương đen, bay về phía cây Oán Anh, và biến mất vào trong tán lá rậm rạp.

Cây Oán Anh run rẩy, trần nhà phía trên bị nứt, rễ cây chuyển động, cả nóc nhà đều rung chuyển.

Ngân Tô chạy vài bước lấy đà, đạp lên lá cây thấp nhất, nhảy vọt lên chỗ cao của cây Oán Anh, ống thép theo đó mà rơi xuống.

Có chút cảm giác chấn động nhưng cũng không thể không phá vỡ giống như trước đó, cành lá của cây Oán Anh trực tiếp bị chém xuống.

Những chiếc lá khổng lồ rơi xuống đất.

Cây Oán Anh phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân cây run rẩy, vô số rễ cây vọt lên từ mặt đất, bay múa lao về phía Ngân Tô.

Ngân Tô vung ống thép chặt đứt hết những rễ cây kia, tay túm lấy cành cây nhảy qua một bên khác, bắt đầu chặt.

Quái vật tóc từ phía sau cô bay ra, chặn lại đám rễ cây muốn tấn công cô, giúp Ngân Tô tập trung vào việc chặt cây.

Có lẽ do lần trước bị gọt một đợt, cây Oán Anh vẫn chưa hồi phục nên lần này rõ ràng là dễ chặt hơn hẳn, chỉ bổ hai ba nhát, thân cây đã xuất hiện vết nứt.

Chú tiều · Bác sĩ Tô bổ xuống mấy chục nhát rồi đột nhiên nhấc chân đạp một cái, toàn bộ thân cây răng rắc một tiếng, đổ sầm xuống. Cây Oán Anh chọc thủng trần nhà, gạch đá bay tứ phía.

***
***

Dư Bách Sơ phát hiện phòng phẫu thuật là một không gian an toàn, lúc này đã trốn vào bên trong, mới đầu một vài rễ cây còn muốn chui từ cửa vào nhưng số lượng không nhiều lắm, cô ấy có thể ứng phó.

Nhưng những rễ cây này đã nhanh chóng rút đi, toàn bộ ùa về phía cây quái dị kia, cùng với người đang chặt cây.

Dư Bách Sơ trông thấy đằng sau cô bay ra những xúc tu màu đen, dễ dàng vặn gãy đám rễ cây. Cái cây to lớn ầm ầm ngã xuống, rễ cây xung quanh nhanh chóng khô héo, ngay cả cành lá bị chặt xuống cũng đang khô héo.

Chết rồi?

Dư Bách Sơ trông thấy Ngân Tô đá văng một cái lá đi, không biết móc đâu ra một cái xẻng, tìm một vị trí bắt đầu đào.

“…”

Đây là đang đào cái gì vậy?

“Rầm rầm rầm!”

Dư Bách Sơ đột nhiên quay đầu nhìn về phía cánh cửa ra vào, có thứ gì đó đang đập mạnh cửa phòng phẫu thuật.

“Cộc cộc cộc cộc ——”

“Cót két… Hì hì hì, mẹ ơi, mẹ ở bên trong sao, tìm mẹ… Tìm mẹ…”

Giọng nói non nớt của trẻ con truyền vào từ ngoài cửa, trong hoàn cảnh âm u này lại càng lộ ra vẻ kh*ng b*.

Bình Luận (0)
Comment