Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 709

Edit: Sơ

Beta: Wendy

Dư Bách Sơ rời khỏi phòng phẫu thuật, chạy tới bên cạnh Ngân Tô: “Tô tiểu thư, cô đang đào gì vậy? Tôi có thể giúp được gì cho cô không?”

Ngân Tô liếc mắt nhìn cô ấy một cái, không lên tiếng nhưng lại ném một cái xẻng qua.

Dư Bách Sơ không biết đào cái gì, nhưng cửa phòng phẫu thuật truyền tới tiếng đập cửa rầm rầm khiến trái tim cô ấy cũng thình thịch đập loạn theo, buộc cô ấy phải vung xẻng bắt đầu đào.

Không cần biết là đào cái gì… Trước tiên cứ đào cái đã.

Phòng phẫu thuật cao hơn những phòng khác rất nhiều, chắc phải cao bằng hai tầng lầu nên bùn đất bên dưới rễ cây rất dày, khoảng tầm một tầng.

Trong lớp toàn là đầy rễ cây chằng chịt, cản trở việc đào đất.

Cũng may cái xẻng này đủ sắc bén, có thể trực tiếp chặt đứt những rễ cây khô héo này.

Đào khoảng ba phút, bọn họ nhanh chóng đào tới được phần đáy.

“Ầm!”

Cửa phòng phẫu thuật bị đụng đổ,

“Mẹ ơi… Tìm mẹ ~ Con tới tìm mẹ đây ~” Giọng nói âm u của trẻ con trở nên rõ ràng hơn.

“Mẹ ở đâu rồi ~ Mẹ ở đây nè ~” Gương mặt vặn vẹo dữ tợn xuất hiện đằng sau một chiếc lá cây, giọng nói vang dội mà vui vẻ: “Tìm được mẹ rồi nha ~”

Ngân Tô cầm xẻng gõ cho nó một cái.

Quái vật: “…”

Ngân Tô thấy nó không chết, lại gõ thêm một xẻng nữa, trực tiếp gõ cho đầu con quái vật nở hoa.

Quái vật tóc bò qua, bắt lấy con quái vật kéo vào trong bóng tối. Con quái vật phản ứng chậm mất nửa nhịp, lúc này mới rít lên, thế nhưng tiếng rít gào kia lại nhanh chóng biến mất.

Dư Bách Sơ: “…”

“Keng ——”

Cái xẻng trong tay Dư Bách Sơ đâm trúng gì đó, là một thứ hoàn toàn khác với chất liệu ở phần đáy, giống như là… Kim loại?

Dư Bách Sơ liếc mắt nhìn đám quái vật xung quanh đang bò tới, hai mắt chúng phát ra ánh sáng xanh, bao vây hai người, trong miệng phát ra giọng nói non nớt của trẻ con.

Dư Bách Sơ lạnh toát cả người, vội vàng móc thứ đồ bên dưới lên.

Đúng là một cái hộp kim loại nhưng cũng không lớn, chỉ cỡ bằng một chiếc điện thoại, bị một ít rễ cây bao quanh… Không, không phải bao quanh, mà là những rễ cây kia mọc từ trong này ra.

“Tô tiểu thư, cô muốn tìm thứ này sao?” Dư Bách Sơ chặt đứt đám rễ khô héo, nhặt hộp sắt lên ném cho Ngân Tô.

Ngân Tô tiếp được hộp sắt, thông báo của trò chơi cũng đồng thời xuất hiện.

【Chúc mừng người chơi 0101 đạt được chìa khóa qua ải Bệnh viện Anh Lan, người chơi có thể sử dụng chìa khoá thoát khỏi phó bản bất cứ lúc nào.】

Quả nhiên là vật này.

Ngân Tô không vội rời đi mà mở chiếc hộp ra xem.

Trong hộp sắt hẳn là tro cốt của một đứa trẻ sơ sinh, bên trong tro cốt có một hạt giống màu xanh, phát ra ánh sáng trong suốt mờ ảo nhưng trong ánh sáng ấy dường như có chứa một chút tử khí, mang lại cảm giác bừng bừng sức sống nhưng lại âm u đầy tử khí.

【Giống cây Oán Anh.】

Giống cây… Hạt giống… Đều là hạt giống, chắc cái thứ đồ chơi này có thể làm chất dinh dưỡng cho hạt giống cô đang nuôi nhỉ?

Có thể thử chút xem sao!

Dư Bách Sơ thấy Ngân Tô không vội không hoảng đứng xem đồ trong hộp sắt thì gấp gáp lên tiếng: “Tô tiểu thư, quái vật…”

Quái vật xung quanh ngày càng tới gần hai người.

Ngân Tô liếc mắt nhìn đám quái vật đang ép tới gần, móc ‘Hòm gỗ phong ấn Tà Thần’ ném qua. Hòm gỗ mở ra, đám quái vật liếc mắt nhìn tới, hòm gỗ vẫn yên lặng, đám quái vật lại dời mắt đi, tiếp tục nhìn chằm chằm Ngân Tô và Dư Bách Sơ.

Nhưng vào đúng lúc này, Dư Bách Sơ trông thấy trong hòm gỗ có một cánh tay vươn ra, một con quái vật trông còn kinh dị hơn leo từ hòm gỗ ra.

Tiếp theo là con thứ hai, con thứ ba… Vô số cánh tay vươn ra từ trong hòm gỗ, bám lấy mép hòm rồi lần lượt bò ra ngoài.

Hòm gỗ không lớn nhưng lại như một cái động không đáy, cho dù có bao nhiêu con quái vật chui ra thì cũng không bị kẹt.

Quái vật bò ra nghiêng đầu dò xét xung quanh, cái bản mặt xấu xí trông rất chi là ngơ ngác.

Đám quái vật real: “…”

Quái vật trong hòm gỗ: “…”

Hai bên yên lặng đối mắt.

Ngân Tô cạn lời lên tiếng: “Mi, bọn mi còn nhìn trúng chúng nó à, giết chúng đi.”

【Hòm gỗ phong ấn Tà Thần: Hòm gỗ lưu lại sức mạnh của Thiên sư, có thể dùng để phong ấn những lực lượng tà ác. Đương nhiên, trong hòm cũng lưu lại sức mạnh của Tà Thần, nếu mở hòm, bạn cũng có thể bị Tà Thần đầu độc. Là phong ấn cái ác hay phóng thích cái ác, hoàn toàn phụ thuộc vào một ý nghĩ của bạn.】

Bây giờ hòm gỗ đã không còn là tàn phẩm, nếu có thể phong ấn ‘Ác’ thì đương nhiên nó cũng có thể phóng thích ‘Ác’.

Quái vật hòm gỗ đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Ngân Tô, ánh mắt không hề thân thiện chút nào.

Dư Bách Sơ kinh hoàng, những thứ này…

Ngân Tô ôm hộp sắt, bên tai là những tiếng thì thầm rầm rì, trần đầy vẻ dụ dỗ tà ác. Nhưng cô lại như không hề nghe thấy, bình tĩnh đối mặt với chúng, giống như đang so xem mắt ai to hơn.

Dư Bách Sơ cảm giác nếu lúc này giữa bọn họ xuất hiện bình luận, vậy thì đại khái sẽ là ——

Quái vật: Nhìn cái gì?

Bác sĩ Tô: Nhìn mi đấy, làm sao?

Quái vật: Ai cho cô nhìn?

Bác sĩ Tô: Cứ nhìn thấy thì làm sao? Có giỏi thì qua mà đấm ta này.

Khoảng tầm một phút trôi qua, đám quái vật hòm gỗ không cam lòng rời ánh mắt hung ác đi, quay người tấn công đám quái vật còn lại.

Tiếng chém giết vang lên, tiếng rít gào của hai đám quái vật tràn ngập khắp không gian.

Dư Bách Sơ cảm thấy đám quái vật đi từ hòm gỗ ra cũng không hoàn toàn nghe theo sự khống chế của Ngân Tô, cô ấy không thể không xích lại gần Ngân Tô.

Ngân Tô lấy ra một chậu hoa khác, bên trong chậu hoa không có gì nhưng cô lại chôn hạt giống kia vào.

“Bảo bối à, đây là phân bón ta tìm cho mi đó nha, mi phải ăn nhanh lên, chờ ta ra ngoài rồi là không còn đâu.”

Dư Bách Sơ nghe mà như vịt nghe sấm, chả hiểu mô tê gì cả, đáy lòng lo lắng liên tục hiện lên hàng loạt dấu hỏi chấm.

Trong chậu hoa có cái gì sao?

Hạt giống kia không bị chôn hẳn xuống, Dư Bách Sơ trông thấy rõ ràng hạt giống đó dần thu nhỏ lại, những chỉ một lát sau, bùn đất trong chậu hoa đã bắt đầu có động tĩnh, một vòng mầm xanh non phá vỡ lớp đất mà nhú lên, chỉ trong chớp mắt đã dài thêm hai centimet.

Giữa hai đầu lông mày Ngân Tô nhiều thêm vài phần vui mừng.

【? · Kỳ nảy mầm · Chui từ dưới đất lên.】

Ngân Tô: “…”

Phế vật!!! 

Vẫn kỳ nảy mầm.

Dư Bách Sơ nhìn Ngân Tô ngoắt cái đã trở mặt, chậu hoa kia cũng biến mất khỏi tay cô. Cô cầm theo cái xẻng leo ra khỏi cái hố, trực tiếp lao vào trong bầy quái vật, vung xẻng bắt đầu gõ bọn chúng.

Dư Bách Sơ: “???”

Ngân Tô vừa đi liền có quái vật tới gần cô ấy, Dư Bách Sơ vội vàng leo lên, tuy hiện giờ cô ấy không còn bao nhiêu sức nhưng cô ấy không dám dừng lại, phải chạy tới bên cạnh Ngân Tô.

Cô ấy phải lấy được chìa khóa qua ải…

Từ giờ đến hừng đông chỉ còn vài tiếng.

Nếu cô lựa chọn dùng chìa khóa qua ải để rời khỏi phó bản thì phó bản này sẽ chính là mộ phần của cô ấy.

Dư Bách Sơ phát hiện chỉ có những sợi tóc bay múa sau lưng Ngân Tô là giúp cô đánh nhau, cũng không biết những sợi tóc đó là kỹ năng của cô hay là đạo cụ ký sinh nào đó.

Còn về phần cô bé áo đỏ kia… Cô bé có vẻ như là một kiểu tồn tại giống ‘Thú cưng’, nhưng cô bé chỉ đứng ở đằng xa quan sát, không thấy tiến lên giúp đỡ, thỉnh thoảng còn vỗ tay bốp bốp, miệng thì hô hào ‘Chị giỏi quá’ ‘Chị cố lên’ các kiểu.

Mà bác sĩ Tô cũng không có ý định gọi cô bé tới giúp…

Quái vật trong phòng phẫu thuật nhanh chóng bị dọn dẹp sạch sẽ nhưng rõ ràng Ngân Tô vẫn chưa giết đã tay, đôi má cũng hơi phiếm hồng, trông thấy ngoài cửa phòng phẫu thuật có con quái vật thò đầu vào nhìn, cô thu lại hết đám quái vật vào lại trong hòm gỗ, cầm theo vũ khí xông ra ngoài.

Dư Bách Sơ: “…”

Đại lão nhiều năng lượng thật đấy.

Bình Luận (0)
Comment