Edit: Sally
Beta: Wendy
Đám nhân viên tức đến mức dậm chân tại chỗ nhưng bọn họ không yêu cầu người dừng tàu lại mà trơ mắt nhìn Ngân Tô bị tàu đưa đi.
Đợi đến khi chiếc tàu biến mất trước mặt họ mới có một nhân viên cười khẩy một tiếng: “Cô ta cũng chưa chắc có thể sống sót ra ngoài, tới chỗ lối ra đợi đi.”
Lối ra và điểm lên của tàu lượn siêu tốc không cùng một chỗ, một đám người lại hùng hùng hổ hổ rời đi, chuẩn bị chặn cô ở lối ra.
***
***
Hai bên đường tàu lượn siêu tốc đều là rừng rậm tươi tốt, ánh sáng âm u, trong không khí tràn ngập mùi thực vật và mùi máu tanh.
Lúc đầu, đường ray vẫn cách cây cối một khoảng, nhưng khi tàu lượn siêu tốc tăng tốc, cây cối càng ngày càng gần với tàu lượn siêu tốc.
Ngân Tô thậm chí còn nhìn thấy có cây mọc trên đường ray… Nếu đây là thế giới thực thì ông chủ phải ngồi tù mọt gông luôn rồi.
Tàu lượn siêu tốc đi qua, cành cây đập vào thân xe phát ra tiếng kêu cành cạch.
Ngân Tô không có hứng thú với hạng mục tàu lượn siêu tốc này, ngoài cảm giác hơi bị rát mặt ra thì không còn cảm giác gì khác… À, còn hơi ồn ào nữa.
Du khách ngồi cạnh cô hét to đến mức gần như át đi tiếng la hét của những người khác. Ngân Tô cảm giác lỗ tai mình như sắp bị điếc luôn rồi.
Cô biến chiếc rìu trở lại hình dạng ống thép, cũng biến nó dài hơn không ít rồi đâm thẳng về phía bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh hiển nhiên không ngờ rằng một hung khí giết người đột nhiên từ bên cạnh lao tới. Anh ta bị cố định trên ghế, tránh cũng tránh không thoát.
Khi tàu lượn siêu tốc lao dốc thẳng xuống, trong làn sóng la hét, máu của anh ta bay lả tả khắp khu rừng.
***
***
Lúc tàu lượn đang hạ xuống với tốc độ cực nhanh, Ngân Tô nghe thấy một tiếng ‘tách’ rõ ràng giữa những tiếng la hét chói tai và sau đó cô liền cảm thấy thanh chắn an toàn lỏng ra.
“A a a ——”
Một du khách ngồi ở hàng ghế phía trước trực tiếp ngã văng ra ngoài, rơi vào trong rừng. Những cành cây mềm mại xuyên qua cơ thể du khách rồi kéo anh ta vào sâu trong rừng cây.
Thanh chắn an toàn của Ngân Tô đã hoàn toàn buông ra nhưng cô vẫn chưa bị rơi xuống.
Khi lên, cô đã để quái vật tóc cố định mình trên ghế nên dù không có thanh chắn an toàn thì cô cũng sẽ không rơi xuống.
Quái vật tóc duỗi mấy lọn tóc rồi kéo thanh chắn an toàn trở về để cố định.
“A a ——”
Lại thêm một du khách khác rơi xuống.
Nhìn thấy có du khách rơi xuống, những người khác không hề sợ hãi mà càng la hét phấn khích hơn.
Chỉ cần người bị rơi xuống không phải là mình thì những NPC này đều la hét hò reo. Rõ ràng đây chính là một trong những niềm vui thú của bọn họ.
Cũng không biết lúc rơi xuống, bọn họ đang suy nghĩ cái gì nữa…
Mùi máu trên đoạn đường ray này rất nồng nặc, Ngân Tô thậm chí có thể nhìn thấy những mảnh thịt vụn treo trên một số cành cây và có thể lờ mờ nhìn thấy xương trắng dày đặc dưới rừng rậm.
Băng qua đoạn đường ray này, phía trước có vài khúc cua hình chữ S liên tiếp… Nhưng ở trong đoạn đường ray này là những cành cây vắt ngang giữa đường ray, những chiếc lá nhuốm máu giống như những lưỡi dao sắc nhọn.
Nếu thứ này mà cắt lên cơ thể người… Gọi là phanh thây xé xác chắc cũng không phải là nói quá đâu nhỉ?
Ngân Tô vừa nghĩ xong thì tàu lượn siêu tốc đã đến đoạn đường ray này, Ngân Tô ra lệnh cho quái vật tóc đập nát những chiếc lá xung quanh cô.
“A a a a a ——”
Những tiếng la hét đinh tai nhức óc trước sau trái phải vây quanh Ngân Tô, máu rơi như hạt mưa. Ngân Tô lau vết máu vương vãi trên mặt.
Những chiếc lá này dù chắc chắn đến đâu cũng không thể xuyên thủng lưới bảo vệ của quái vật tóc, Ngân Tô chỉ cần chú ý đến những chiếc lá gãy thỉnh thoảng bay qua.
Sau mấy khúc cua hình chữ S liên tiếp, trên toàn bộ tàu lượn chỉ còn lại vài du khách còn thở hổn hển. Còn đầu hầu hết cả người đều bê bết máu, rách rưới, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế, không có động tĩnh gì.
Đoạn đường ray trước mắt này không có nguy hiểm, chạy qua vững vàng và cực nhanh.
Phía trước là một đường hầm làm bằng rừng rậm, chật hẹp mà tối tăm, căn bản không thể nhìn thấy bên trong có gì.
Ngay khi phần đầu của tàu lượn siêu tốc tiến vào đường hầm rừng rậm, Ngân Tô liền cảm thấy toàn bộ thân tàu rung chuyển, như thể va phải thứ gì đó.
Tiếp theo là âm thanh quỷ dị chói tai vang lên…
Một giây sau, chỗ ngồi của cô cũng tiến vào trong đường hầm, trước mặt chỉ còn lại bóng tối.
Âm thanh quỷ dị chói tai cũng ngày càng gần hơn… Thân tàu càng rung chuyển dữ dội hơn, những du khách còn sống phía trước phát ra tiếng hét thảm thiết, sau đó những tiếng hét thảm thiết kia cũng im bặt.
Ngân Tô nhanh chúng biết nguyên nhân âm thanh chói tai đó là do đâu…
Có thứ gì đó nằm ở giữa đường hầm, trực tiếp cắt đôi tàu lượn. Lúc này, thứ đó gần như đã ở trước mặt cô.
Ngân Tô ngay lập tức kêu quái vật lông tóc thả thanh chắn an toàn ra, cô nắm lấy ghế rồi nằm xuống.
Những tiếng chấn động ầm ầm kèm theo cái lạnh thổi qua đỉnh đầu, cái buốt thấu xương giống như một chậu nước đá tạt qua.
Cái tên xui xẻo sớm đã chết ngồi ở ghế bên cạnh cô vẫn còn chưa bị rơi xuống, Ngân Tô nhìn thân trên anh ta bị vật đó cuốn đi, còn thừa lại nửa cơ thể vô cùng thê thảm.
Đằng trước đã có ánh sáng.
Đi qua đường hầm rừng rậm.
Toàn bộ ghế trên tàu lượn đã bị cắt làm đôi, thanh chắn an toàn hoàn toàn mất đi tác dụng. Ngân Tô ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt mình không còn thấy đường ray nữa…
Mà là rơi thẳng xuống!
Lúc này, Ngân Tô là người duy nhất còn lại trên tàu lập tức nắm lấy ghế đứng dậy, ngồi xuống lại vị trí, quái vật tóc quấn cô lại như quấn một xác ướp lên ghế.
“Được rồi!” Ngân Tô cạn lời ngăn quái vật tóc đang cố quấn lấy luôn cả đầu cô, “Muốn gặp đại ca mi rồi à?”
Quái vật tóc giơ một chòm tóc lên và vung vẩy trong không trung, cuối cùng hậm hực rút ra.
Gần như cùng lúc đó, cả đoàn tàu lao về phía trước, như trực tiếp rơi thẳng xuống vực sâu. Gió như nhát dao đâm cắt qua mặt Ngân Tô… Có chút đau.
Đoạn đường rơi xuống không dài nhưng khi thân tàu chạm tới đáy thì phần đầu tàu tông vào những chiếc lá rơi chất đống trên đường, những chiếc lá bay về phía cô như tiên nữ rải hoa.
Tốc độ đó, sức mạnh đó, nói là ám khí cũng không quá.
Đây là không chỉnh chết du khách thì không chịu được mà!
***
***
Điểm xuống tàu lượn siêu tốc.
Một đám nhân viên đứng đợi ở chỗ này, háo hức trông ngóng nhìn về phía đường ray, lúc bọn họ nghe thấy tiếng ầm ầm truyền tới, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Tới rồi tới rồi…
Cái tên du khách gây rối đó nhất định đã chết rồi!
Nếu chưa chết thì cô ta cũng đừng hòng chạy thoát được.
Dám gây sự ở chỗ này, nhất định phải lột da cô ta ra rồi treo cô ta lên cổng công viên giải trí để cho tất cả mọi người thấy hậu quả của việc gây rối là như thế nào.
Tiếng động ngày càng gần hơn, bọn họ đã có thể nhìn thấy phần đầu của tàu lượn, đầu tàu rách nát không còn hình dạng, một nửa không thấy tung tích đâu, một nửa số ghế phía sau cũng bị cắt làm đôi dính đầy vết máu loang lổ, không nhìn thấy một du khách nào cả.
Tàu lượn siêu tốc còn chưa kịp dừng hẳn, đám nhân viên này háo hức chờ đợi này đã lao tới, vội vã kiểm tra từng chỗ ngồi.
Không có…
Không có không có…
Kiểm tra từng ghế đều không thấy kẻ gây rối đáng ghét đó ở đâu cả.
“Chết rồi à?”
“Nhất định là chết rồi… Tàu lượn siêu tốc của chúng ta chính là hạng mục k*ch th*ch nhất. Không ai có thể sống sót ra khỏi đây.”
“Chết rồi thì tốt…” Nhân viên cười quái dị: “Đáng tiếc là không rơi vào tay chúng ta, nếu không thì cô ta sẽ càng đẹp mặt hơn.”
***
***
Lúc này Ngân Tô đang cùng một đứa trẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lúc này, từ dải cây xanh cách ly, Ngân Tô thò đầu ra, ngay bên ngoài là một đứa trẻ đang cầm kẹo bông. Đứa trẻ dường như bị cái đầu bê bết máu bất ngờ xuất hiện dọa cho sợ cứng người, đứng bất động tại chỗ, thế là tạo nên một khung cảnh như vậy.