Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 722

Edit: Sally

Beta: Wendy

Ngân Tô và đứa trẻ trừng nhau mấy giây, rồi đột nhiên cô đưa tay ra giật lấy kẹo bông trong tay đứa trẻ: “Nhìn gì mà nhìn? Còn nhìn nữa là móc mắt nhóc ra đấy!”

Kẹo bông của đứa trẻ bị cướp, biểu cảm trên khuôn mặt bắt đầu thay đổi như diễn tuồng, mờ mịt, kinh hãi, hoảng sợ…

“Oa ——”

Đứa trẻ há miệng tru lên gào khóc, quay người chạy về một hướng nào đó, vừa chạy vừa gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”

Ngân Tô từ bên trong chui ra, liếc mắt nhìn kẹo bông trên tay, chưa bị ăn.

【Kẹo bông trong công viên giải trí】

Không có độc.

Ngân Tô cắn một miếng kẹo bông, vài miếng đã ăn xong kẹo bông vừa giật được.

Đợi đến khi đứa trẻ đó mang theo mẹ quay lại thì đúng lúc nhìn thấy cây que kẹo bông trên tay Ngân Tô, đứa trẻ vừa khóc sướt mướt vừa chỉ vào Ngân Tô: “Mẹ, là chị ta, chính là chị ta giật kẹo bông của con, hu hu hu hu…”

Mẹ đứa trẻ tức giận trừng mắt: “Cô làm trò gì vậy? Người lớn như thế rồi mà sao có thể giật đồ của trẻ con chứ, cô có còn là người không hả!”

“Sao cô biết tôi không phải là người thế?” Ngân Tô tiến tới, đè đầu đứa nhỏ xuống kéo về phía cô, cười b**n th**: “Tôi thích nhất não của trẻ con, ăn vào vừa ngon vừa mềm… Giống như kẹo bông vậy.”

Mẹ của đứa bé nhìn cô gái đối diện dường như đang thưởng thức đồ ăn ngon, sửng sốt một lát, sau đó chợt tỉnh táo, vội vàng ôm lấy con mình: “Buông ra, cô buông ra nhanh lên!!”

Nhưng lực tay của Ngân Tô rất mạnh, đầu đứa trẻ bị ấn xuống không thể cử động được, liên tục là hét kêu đau.

***
***

Sau khi mẹ đứa trẻ cống hiến bỏng ngô trong tay ra, cuối cùng cũng chuộc được con mình lại.

Người mẹ ôm lấy đứa con, dùng tốc độ 100 mét chạy nước rút phóng đi, sợ Ngân Tô nuốt lời.

Ngân Tô cầm bỏng ngô quay người lại thì nhìn thấy Hải Đường và Trình Lạc, theo sau bọn họ vẫn là NPC mặt mũi tràn đầy sự quan tâm.

Hải Đường nhìn không ra tâm tình nhưng Trình Lạc lại nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

“…”

“…”

Sáu con mắt hướng vào nhau.

Bầu không khí xấu hồ.

Ngân Tô nhét hai miếng bỏng ngô vào miệng, cười híp mắt chào hỏi: “Thật là trùng hợp nha.”

Trình Lạc lúng túng cười ha ha một tiếng: “Thật trùng hợp.”

Hành động của người chơi bị điên đúng là không thể hiểu nổi mà.

Hải Đường không quan tâm đến hành động giật đồ của đứa trẻ vừa rồi của Ngân Tô, “Tiểu… Tiểu Bạch, cô đã vượt qua hạng mục rồi à?”

“Đúng rồi.”

“Hạng mục gì vậy?”

Ngân Tô giơ tay chỉ về phía sau: “Tàu lượn siêu tốc, cực kỳ k*ch th*ch nha.”

Hai người nhìn vết máu trên người cô… Cái này còn hơn cả k*ch th*ch ấy.

Hải Đường: “Tổng cộng có chín hạng mục phải chơi. Nếu muốn rời khỏi công viên giải trí thì phải hoàn thành được năm hạng mục phải chơi.”

Không rõ chìa khóa để qua được phó bản là gì nhưng ‘rời khỏi’ công viên giải trí có lẽ là phương hướng chính xác.

Nói không chừng rời khỏi công viên giải trí chính là qua ải trò chơi…

Trình Lạc liếc nhìn Hải Đường, không nói gì.

Manh mối này cũng là bọn họ bất chấp nguy hiểm mới lấy được.

Cô ấy nói manh mối cho những người khác trước đó còn có thể hiểu được. Tất cả mọi người đều là người bình thường, đến lúc cần còn có thể hợp tác.

Nhưng mà nói cho vị này là có ý gì?

Ngân Tô thì ngược lại biết được tại sao Hải Đường lại nói như vậy. Dù sao thì cô ấy cũng là người của Cục Điều tra, khi người của Cục Điều tra tìm ra manh mối trong phó bản thì sẽ công khai với mọi người, đối xử bình đẳng và cũng sẽ không che giấu manh mối với bất kỳ người chơi nào.

Hải Đường nói tiếp: “Không biết có những hạng mục phải chơi nào, hỏi đám NPC du khách kia, bọn họ trả lời tên rất nhiều hạng mục nhưng tôi cảm thấy là bọn họ đang nói hươu nói vượn.”

“Lúc các người bước vào cổng không gặp phải nhân viên mặc đồ thú bông à?”

Hải Đường và Trình Lạc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

“Vậy mấy người có thể tìm nhân viên mặc đồ thú bông thử, bọn chúng biết hạng mục nào là hạng mục thực sự phải chơi.”

Ngân Tô bỏ lại những lời này rồi đi ngang qua họ, đi được vài bước, đột nhiên cô quay người lại, chỉ vào đám NPC phía sau hỏi: “Đám tùy tùng này của mấy người ở đâu ra vậy?”

“???”

Tùy tùng?

Hai người họ nhìn vào NPC mà cô ấy chỉ vào, trong lúc nhất thời lại rơi vào trầm mặc.

Họ không thể bỏ lại những ‘ba mẹ’ này được, hơn nữa ‘ba mẹ’ là vé vào cổng của bọn họ, không có vé thì không có cách nào chơi hạng mục. Cũng không thể giết ‘ba mẹ’ trước khi lấy được vé bình thường.

Này mà tính là tùy tùng gì?

Khác gì một quả bom không hẹn giờ đâu chứ, cũng không biết sau này bọn họ sẽ gây ra rắc rối gì nữa.

“Vé vào cổng.” Hải Đường nói ngắn gọn, súc tích.

“??” Vé đúng là rất đắt thế nhưng mà có thể cướp nha, không phải cô đã làm mẫu rồi sao.

Ngân Tô không hề biết hành vi ngừng bán của quầy bán vé sau khi cô bước vào trong công viên. Sau khi Trình Lạc bên này giải thích xong, cô mới biết được.

“Làm sao có thể như vậy được?” Ngân Tô hô lớn một tiếng: “Đợi lần sau tôi gặp lại bọn họ, tôi nhất định phải đánh chết bọn họ.”

Trình Lạc: “…”

Hải Đường: “…”

Thật ra, cho dù không có thao tác kia của Ngân Tô thì đoán chừng bọn họ cũng rất khó mà mua được vé.

Trước hết, bọn họ không có đủ xu cấm kỵ.

Thứ hai, trò chơi thiết lập giá vé cao như vậy, bản thân nó vốn là đang hạn chế người chơi lấy được vé vào cổng.

Vé trẻ em miễn phí, bóng bay vào cổng, phụ huynh bị lạc con nhưng nhận bừa con trong phòng phát thanh đều là vì muốn bọn họ tiến vào công viên giải trí với tư cách là ‘trẻ em’.

Vì vậy Hải Đường không có ý kiến ​​gì việc quầy bán vé không bán vé bởi vì hành vi của Ngân Tô.

***
***

Ngân Tô bước ra từ phía bên cạnh lối ra của hạng mục tàu lượn siêu tốc, rồi đi tới cửa chính của lối ra. Cô nhìn thấy một tấm biển treo ngay trên cửa chính.

—— Thử thách cái chết với tốc độ cực cao, tàu lượn siêu tốc cực nhanh, cảm giác như đang bay.

Ngân Tô: “…”

Khẩu hiệu không treo ở lối vào mà treo lối ra, người đều chết hết rồi, ai mà thấy được chứ?

Ngân Tô đầu tiên là tìm một nơi để rửa sạch vết máu trên người, sau khi dọn dẹp xong, cô đi về phía quảng trường trung tâm bên kia.

Chín hạng mục phải chơi, sau khi hoàn thành năm cái thì người chơi có thể rời khỏi công viên giải trí…

Ba ngày, ít nhất nửa ngày phải qua được một hạng mục.

Nếu mỗi hạng mục phải chơi đều có nhiều trò bịp bợm như tàu lượn siêu tốc… Thế thì thật là k*ch th*ch.

***
***

Vườn hoa kỳ diệu.

Những bông hoa khoe sắc đua nhau nở rộ dưới ánh đèn. Hoa của các mùa khác nhau xuất hiện trong cùng một khung hình, cực kỳ quỷ dị.

Những đốm sáng do ánh đèn rơi xuống tạo ra giống như những tinh linh hạ xuống.

“Đẹp quá đi…” Tông Hi Nguyệt đứng ở bên cạnh Diêu Niên, nhìn những bông hoa đua nhau nở rộ.

Còn hai NPC đứng đằng sau Diêu Niên, đây là cha mẹ của Diêu Niên.

“Đẹp gì chứ? Càng đẹp thì càng độc.” Quách Tân Võ hừ lạnh một tiếng, liếc Tông Hi Nguyệt một cái, cực kỳ bất mãn: “Cô đã trải qua mấy phó bản rồi? Chút kiến thức thông thường này mà cũng không biết, tiến vào phó bản là để cho cô đến chơi đấy à?”

Bị Quách Tân Võ nhìn chằm chằm, Tông Hi Nguyệt vô thức đứng ra sau lưng Diêu Niên, ấp úng trả lời: “Tôi… Tôi chưa qua được mấy phó bản.”

“Hi Nguyệt nhát gan, cậu đừng dọa cô ấy.” Diêu Niên chắn cho Tông Hi Nguyệt, oán giận Quách Tân Võ một câu.

“Nhát gan? Đây là lấy cớ gì thế? Có ai gan lớn à?” Quách Tân Võ khinh thường: “Ai mà không bị ép phải gan lớn, anh còn muốn chúng tôi nhường cô ta hay gì?”

Diêu Niên bị câu này nói cho tới mức không nói nên lời, lập tức muốn phản bác: “Tôi không nói thế, cũng không phải có ý này, là cậu trước…”

“Bỏ đi Diêu Niên.” Tông Hi Nguyệt kéo kéo Diêu Niên, bảo anh ta đừng nói nữa.

Bình Luận (0)
Comment