Edit: Sally
Beta: Wendy
Hồ Dược Minh ở bên cạnh cũng kéo Quách Tân Võ ra: “Ồn ào cái gì, mọi người gặp nhau chính là duyên phận. Cô nhóc nhà người ta cũng chưa chọc giận cậu, người ta nhút nhát, lại không làm ảnh hưởng đến cậu, cậu bíp bíp cái gì. May mà cô gái người ta nhát gan đấy, chứ nếu gan to hơn chút thì với cái miệng này của cậu, chắc đã bị vả cho lệch cả ra sau tai rồi.”
Quách Tân Võ giống như một con gà con bị Hồ Dược Minh kéo ra phía sau, chắn mất tầm nhìn, không biết là do sợ vóc dáng lực lưỡng của Hồ Dược Minh hay là vì vẫn nhìn không thấy mục tiêu, tóm lại cậu ta cũng chịu dừng lại.
“Tách ra xem có những hạng mục nào gần đây, nửa giờ sau quay lại.” Hồ Dược Minh trực tiếp phân chia nhiệm vụ.
Tông Hi Nguyệt và Diêu Niên rất phối hợp, trực tiếp chọn một phương hướng rời đi. Cha mẹ NPC của Diêu Niên lập tức đi theo sau, miệng thì hô bảo bối ơi đợi ba mẹ với các kiểu.
Hồ Dược Minh liếc mắt nhìn Quách Tân Võ, cũng không thèm để ý cậu ta, cứ thế đi sang phía bên kia.
Quách Tân Võ cười lạnh một tiếng, không đi theo mà đi về hướng ngược lại với Hồ Dược Minh.
Ba NPC ở lại, tách ra đuổi theo Hồ Dược Minh và Quách Tân Võ.
Hồ Dược Minh chọn hướng đi đều là hoa và cây cảnh, có một số hạng mục nhỏ cũng rất an toàn, không giống như đám du khách anh ta nhìn thấy ở lối vào hạng mục trước đó, không phải đầu rơi máu chảy thì cũng là gãy tay gãy chân.
Hồ Dược Minh đi thẳng một đường đến cuối con đường rồi vòng trở lại nơi họ tách ra, vừa đúng gần nửa tiếng.
Anh ta đi tới liền phát hiện Tông Hi Nguyệt cùng Diêu Niên đã trở về, bên cạnh bọn họ còn có một con thỏ trắng lớn.
“Anh Hồ.” Tông Hi Nguyệt nhìn thấy anh ta, giơ tay vẫy vẫy với anh ta, còn chưa kịp đợi anh ta đi qua đã nói: “Chúng tôi tìm được một hạng mục phải chơi rồi.”
Con thỏ trắng lớn có ngoại hình đầy lông xù, hai lỗ tai dài dựng đứng lên, con thỏ thoạt trông rất ngây thơ. Con thú bông này hoàn toàn khác với đám nhân viên kiểu người giấy kia, khiến người ta cảm thấy yêu thích.
Hồ Dược Minh đi tới, thỏ trắng lớn còn lễ phép chào hỏi: “Xin chào du khách.”
Là giọng một cô gái, ngọt ngào và dễ nghe.
Hồ Dược Minh: “…”
Tông Hi Nguyệt có vẻ phấn khích vì tìm được thú bông, trở nên bạo dạn hơn trước một chút, không ngừng kể lại quá trình bọn họ gặp được con thỏ trắng lớn này.
“Chúng tôi gặp được con thú bông thỏ này, nó chủ động bước đến hỏi chúng tôi có muốn chơi Ma pháp xuyên không không, Ma pháp xuyên không là hạng mục phải chơi.”
Bọn họ đã biết người chơi phải chơi những hạng mục phải chơi thì mới có thể rời khỏi công viên giải trí.
Nhưng họ không rõ có những hạng mục phải chơi nào…
Vừa rồi cũng là đang muốn tìm manh mối về phương diện này, không ngờ bây giờ lại có một con thỏ chủ động hỏi bọn họ…
Hồ Dược Minh: “Hai người có thấy thú bông nào khác không?”
Tông Hi Nguyệt và Diêu Niên đều lắc đầu. Con thỏ trắng lớn này là thú bông đầu tiên họ gặp được.
Thỏ trắng lớn lúc này cũng lên tiếng: “Các vị đã cân nhắc xong chưa? Ma pháp xuyên không của chúng tôi thực sự rất thần kỳ đó, nếu không trải nghiệm thì đúng là đi một chuyến uổng công rồi.”
Hồ Dược Minh: “Ma pháp xuyên không là hạng mục phải chơi?”
Giọng điệu thỏ trắng vô cùng kiêu ngạo: “Đương nhiên.”
Hồ Dược Minh: “Hạng mục nào là hạng mục phải chơi?”
Thỏ trắng lớn đầu quay về phía Hồ Dược Minh, con mắt thú bông nhìn chằm chằm vào Hồ Dược Minh, giọng điệu vẫn ngọt ngào như vậy: “Hạng mục phải chơi chính là hạng mục phải chơi đó.”
“Cụ thể là có những cái nào?”
Thỏ trắng đưa hai tay lên ôm mặt, hoạt bát nói: “Ôi chao, nếu anh muốn biết như vậy thì tôi có thể nói cho anh biết nha, nhưng mà sau khi anh chơi xong Ma pháp xuyên không thì tôi mới có thể nói cho anh biết được.”
Hồ Dược Minh cau mày: “Tôi không chơi thì sao?”
“Sao có thể không chơi được chứ?” Thỏ trắng lớn nghiêng đầu một chút, hỏi bằng giọng điệu khó hiểu: “Nếu đã vào đây rồi thì đương nhiên là phải trải nghiệm hạng mục phải chơi chứ, dù sao cũng phải đi, ai cũng chạy không thoát…”
Nói xong câu cuối, giọng điệu của thỏ trắng lớn bỗng trở nên u ám.
Nhưng một giây sau lại trở nên vui vẻ: “Chơi sớm chết sớm nha.”
“…”
Bốn chữ chơi sớm chết sớm như lưỡi dao sắc bén, cùng lúc đâm vào trái tim ba người khiến họ vừa không nói nên lời vừa chết lặng.
Biết ngay là không có NPC nào bình thường mà.
***
***
Hồ Dược Minh, Diêu Niên và Tông Hi Nguyệt bắt đầu thảo luận xem có nên đi cùng thỏ trắng lớn hay không, dù sao thì bốn chữ chơi sớm chết sớm này đã chứng tỏ sự nguy hiểm của hạng mục này rồi.
“Đi đi, chúng ta phải chơi hạng mục phải chơi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.” Diêu Niên do dự một chút nhưng vẫn cảm thấy nên đi.
Tông Hi Nguyệt nắm lấy cánh tay Diêu Niên, bộ dáng ỷ lại: “Tôi nghe Diêu Niên.”
Thấy hai người đều đồng ý đi, Hồ Dược Minh cũng không chần chừ nữa: “Vậy thì đi thôi.”
Ba người vừa thương lượng xong thì Quách Tân Võ cũng đã trở về, hiển nhiên là cậu ta không thu hoạch được bao nhiêu, nghe nói bọn họ chuẩn bị đi chơi hạng mục phải chơi, cậu ta lầm bầm ồn ào nói nguy hiểm gì gì đó, bảo bọn họ đợi những người khác tới cùng vân vân.
Hồ Dược Minh nói thẳng bảo cậu ta tự đợi đi, bọn họ sẽ đi.
Quách Tân Võ lúc này mới yên tĩnh lại, cuối cùng vẫn là quyết định đi cùng bọn họ.
Biết được bọn họ quyết định đi chơi hạng mục, thỏ trắng lớn rất hào hứng vỗ vỗ tay giống như đang dẫn dắt người bạn nhỏ: “Vậy mọi người đi theo tôi nha ~”
Thỏ trắng lớn dẫn họ đi vòng tới vòng lui trong biển hoa, rất nhanh đã đến một cổng vòm làm bằng hoa.
Có một tấm biển ghi “Ma pháp xuyên không” trước cổng.
Thỏ trắng lớn không có ý định đi vào, chỉ vào cổng: “Mọi người vào xếp hàng là có thể chơi rồi. Chúc mọi người chơi vui vẻ nha.”
Hồ Dược Minh tóm lấy thỏ trắng lớn đang muốn rời đi: “Không phải cô nói tôi chơi hạng mục xong thì sẽ nói cho tôi biết có những hạng mục nào phải chơi sao? Sao cô không đi cùng chúng tôi?”
Thỏ trắng lớn: “Tôi sẽ đợi anh ở lối ra á ~”
“Sao tôi tin cô được? Lỡ cô bỏ chạy thì làm sao?”
“Sao tôi có thể chạy được chứ?”
“Tôi không tin cô, cô phải đi vào cùng chúng tôi.”
“…”
Thỏ trắng lớn rõ ràng là không muốn đi vào, giọng điệu bắt đầu trở nên buồn bã: “Sao anh lại không chịu tin tôi chứ, đúng là làm người ta tổn thương mà… Thế này đi, cái này cho anh.”
Thỏ trắng lớn lấy ra một chiếc chuông hình củ cà rốt: “Chỉ cần anh lắc chuông một cái là tôi sẽ đến tìm anh nha ~”
【Chuông của Thỏ tiểu thư: Chiếc chuông cà rốt yêu thích nhất của Thỏ tiểu thư, nghe thấy tiếng chuông, Thỏ tiểu thư nhất định sẽ đến tìm nó.】
【Hạn chế sử dụng: Chỉ phó bản hiện tại.】
【Số lần sử dụng: 1】
Là một đạo cụ phó bản.
Hồ Dược Minh lấy được đạo cụ này rồi mới thả con thỏ trắng lớn rời đi.
“Đó là cái gì vậy?” Quách Tân Võ không lấy được đạo cụ, không nhìn thấy thông báo: “Có tác dụng gì?”
“Triệu hồi thỏ.” Hồ Dược Minh không giấu diếm, nói thẳng một câu nhưng cũng không nói nhiều, thu hồi đạo cụ lại: “Đi thôi.”
Quách Tân Võ bĩu môi, lầu bầu ồn ào đi vào theo.
Xuyên qua cổng vòm hoa tươi, bên trong là cảnh tượng mà bọn họ hoàn toàn không thể nhìn thấy được từ bên ngoài. Một vòng hoa khổng lồ mọc lên từ mặt đất, xoắn ốc hướng lên trên, chìm trong vô số bông hoa khiến người ta khó mà nhìn rõ được tình hình cụ thể bên trong.
Những tiếng la hét chói tai thỉnh thoảng lại phát ra từ bên đó, tựa như vòi rồng quét qua da đầu họ, gần như muốn nâng hộp sọ của họ lên theo.
“Du khách xếp hàng ở bên này nha ~”
Có tiếng hô lớn.
Họ nhìn sang phía bên kia, có một nhóm du khách đang xếp hàng.