Edit: Sally
Beta:Wendy
NPC mặc đồng phục phong cách người giấy đang cầm một con dấu đóng dấu lên vé vào cổng, đóng dấu xong thì du khách có thể đi vào bên trong.
“Chúng ta không có vé…” Diêu Niên cau mày.
“Ai nói chúng ta không có?” Hồ Dược Minh ra hiệu chỉ vào quả bóng bay của Tông Hi Nguyệt và đám cha mẹ NPC vẫn luôn nhắm mắt theo đuôi bọn họ với vẻ mặt lo lắng, tràn đầy quan tâm.
Những cha mẹ NPC này trước mắt chỉ đi theo bọn họ, họ đi đâu NPC liền đi theo, sẽ không can thiệp vào hành động của họ.
Hồ Dược Minh xua tay: “Đi xếp hàng trước đã.”
Có tác dụng hay không, thử một lần sẽ biết.
Có rất nhiều người xếp hàng, có điều đi cũng rất nhanh, không lâu sau đã đến lượt bọn họ.
Nhân viên nhìn quả bóng bay buộc trên cổ tay Tông Hi Nguyệt, khóe miệng cong lên vô cùng quỷ dị, tính hù dọa trẻ con: “Bạn nhỏ đi một mình sao?”
Tông Hi Nguyệt căng thẳng gật đầu.
“Bạn nhỏ có thể chơi hạng mục này, đưa quả bóng bay cho chú, chú đóng dấu cho cháu.”
Hồ Dược Minh đứng ở phía sau cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, có hạng mục ‘trẻ em’ không thể chơi?
Bóng bay của Tông Hi Nguyệt rất nhanh đã được đóng dấu, cô ta bước vào trong trước, đứng ở phía trước chờ những người khác.
Khi đến lượt ba người không có bóng bay, nhân viên để cho bọn họ đi thẳng vào trong không cần đóng dấu nhưng vé của bố mẹ bọn họ thì phải được đóng dấu.
“Con dấu đó…”
Diêu Niên nhìn con dấu trong tay nhân viên, cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu xem việc đóng dấu là soát vé, thì ‘vé trẻ em’ của họ chính là miễn soát. Nếu chìa khóa qua ải tiếp theo yêu cầu đổi những con dấu đó thì bọn họ vốn không thể lấy ra được.
Vé của NPC đã được đóng dấu nhưng mà cầm trên tay bọn họ cũng vô dụng…
Hồ Dược Minh cũng nghĩ đến vấn đề này. Anh ta quay lại hỏi nhân viên có thể đóng dấu lên quần áo của mình làm kỷ niệm được không.
Nhân viên vui vẻ đồng ý rồi đóng dấu lên áo anh ta một con dấu.
Thấy phương pháp này có hiệu quả, Quách Tân Võ và Diêu Niên cũng vội vàng đi lấy một cái.
Có lẽ vì đây là yêu cầu của ‘những đứa trẻ’ nên nhân viên đều không từ chối, đóng dấu cho từng người một.
Ba người không ai ngờ rằng lại có thể dễ dàng lấy được dấu như vậy, bọn họ tự hỏi liệu có phải mình đã nghĩ sai rồi không. Thật ra con dấu này không quan trọng?
Nếu quan trọng thì trò chơi chắc chắn sẽ tìm mọi cách để ngăn người chơi lấy được…
***
***
Ngân Tô tản bộ đến gần Vườn hoa kỳ diệu, trước tiên là hí hửng ngắm một vòng hoa, còn giờ thì đang xách rìu đuổi theo một con thỏ.
Con thỏ chết tiệt đó trông thấy cô liền bỏ chạy.
Ngân Tô đi băng qua giữa bồn hoa, cuối cùng cũng chặn được thỏ trắng lớn.
Thỏ trắng lớn giống như một cô gái tội nghiệp bị tên lưu manh rượt đuổi, phát ra tiếng khóc thút thít yếu ớt vô lực: “Cô đuổi theo tôi làm gì chứ?”
Ngân Tô tức giận: “Thấy tôi mắc gì cô chạy hả?”
Thỏ trắng lớn lại khóc thút thít một tiếng: “Cô cầm theo thứ đó chạy tới… Rất đáng sợ đó.”
Ngân Tô lắc lắc vũ khí dính máu loang lổ trong tay: “Cái này trông nữ tính thế cơ mà! Đáng sợ chỗ nào?”
“…”
Biểu cảm đó của cô giống như sói đói nhìn thấy thức ăn, còn xách theo một cái rìu toàn là máu rồi đột nhiên hung thần ác sát đuổi theo cô ta. Không chạy mà được chắc?
Ngân Tô dồn thỏ trắng lớn vào một góc, đặt rìu lên cổ cô ta: “Hạng mục phải chơi của cô là gì?”
“Hả?”
“Hạng mục phải chơi.”
Nhắc đến hạng mục, thỏ trắng lớn đột nhiên ngừng run rẩy, ngay lập tức tận tâm tận lực mà giới thiệu: “Là Ma pháp xuyên không đó, hạng mục của chúng tôi tuyệt đối là hạng mục đẹp nhất và k*ch th*ch nhất. Cô có muốn trải nghiệm một chút không? Tôi có thể đưa cô đến đó nha ~”
“Còn có những hạng mục nào phải chơi nữa?”
Thỏ trắng lớn không muốn trả lời câu hỏi này nhưng cảm giác được chiếc rìu đè lên cổ mình đang dùng lực, cô ta vội vàng nói: “… Tôi không biết, tôi chỉ biết hạng mục của tôi là hạng mục phải chơi thôi.”
“Có nghĩa là mỗi thú bông tương ứng với từng hạng mục?”
Thỏ trắng lớn liên tục gật đầu.
Thỏ trắng lớn nói rằng cô ta chỉ hoạt động trong khu vực này, cũng không biết những thú bông khác ở đâu, tóm lại ngoại trừ việc hạng mục Ma pháp xuyên không là do cô ta phụ trách ra thì cô ta không biết thêm gì khác.
Nhưng chỉ cần biết những hạng mục nào là hạng mục phải chơi thì cũng có thể tự mình chơi mà không cần phải được thú bông mời.
Không thể hỏi thêm câu nào nữa, Ngân Tô quan sát nó từ đầu đến chân rồi đột nhiên nói: “Cởi bộ đồ thú bông của cô ra.”
Thỏ trắng lớn hoảng sợ: “… Tại, tại sao chứ?”
“Không có sao trăng gì cả, kêu cô cởi thì cởi đi.”
Thỏ trắng lớn yếu ớt hỏi: “Cô thích bộ đồ thú bông của tôi hả?”
“Không thích.”
“…Thế sao cô lại bắt tôi phải cởi ra chứ?”
“Sở thích đặc biệt của tôi không được à?” Ngân Tô không kiên nhẫn: “Đừng nói nhảm nữa, cởi ra lẹ đi, tôi mà nổi giận thì không tốt đâu.”
“…”
Thỏ trắng lớn rõ ràng là không muốn, nó bất ngờ đụng đầu vào Ngân Tô, nhân lúc Ngân Tô né tránh, nó nhảy dựng lên rồi thực hiện cú đạp tử thần liên hoàn của thỏ.
Ngân Tô nắm lấy chân con thỏ, đập nó lên đám hoa cao bằng nửa người mọc trong bồn hoa bên cạnh. rồi cô nhảy lên người con thỏ, vung rìu lên đập vào đầu nó.
Quái vật tóc lặng lẽ chui ra từ phía sau Ngân Tô, quấn lấy hai chân con thỏ trắng lớn, cố định nó trong bồn hoa.
Tiếng hoa lá xào xạc vang lên trong bồn hoa.
Thỏ trắng lớn chìm trong biển hoa, bị đập mạnh đến mức không còn sức phản kháng, giọng nói của nó cũng mất đi vẻ ngọt ngào, trở nên chói tai: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Tôi cởi… Tôi cởi là được chứ gì?!”
Rốt cuộc ai mới là quái vật hả?!
Nội tâm thỏ trắng lớn sụp đổ không thôi.
Bên trong bộ đồ thú bông của thỏ trắng lớn không phải là quái vật gì mà là đám nhân viên kiểu người giấy đã gặp ở bên ngoài, lúc này hai mắt đỏ ngầu cực kỳ giống con thỏ, ôm lấy cái đầu sưng tấy của mình với vẻ vừa oán giận vừa sợ hãi.
Ngân Tô lấy bộ đồ thú bông rồi hất cằm về phía cô ta: “Đứng lên.”
Thỏ trắng lớn: “Cô… Cô còn muốn làm gì nữa? Bộ đồ thú bông cũng đưa cho cô rồi còn gì!”
Du khách · Người tốt siêu cấp Tô đưa ra yêu cầu hợp lý của mình: “Công viên giải trí lớn như vậy, tôi không có người dẫn đường, tôi thấy cô cũng rất phù hợp.”
Thỏ trắng lớn: “…”
Cô ta phù hợp chỗ nào hả?
Thỏ trắng lớn không muốn bị đánh chết đành khóc thút thít đứng dậy, bụm lấy khuôn mặt sưng tấy rồi đi theo Ngân Tô làm người dẫn đường.
Đôi mắt đỏ như thỏ đó nhìn chằm chằm vào cái ót của Ngân Tô, đáy mắt dần dần bị vẻ tàn nhẫn và ác ý vặn vẹo thay thế. Nhất định phải tìm một cơ hội… Để cô ta chết đến mảnh xương vụn cũng không còn!!
“Làm người dẫn đường cho tôi, kích động đến mức đỏ mắt luôn à?”
Thỏ trắng lớn đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Ngân Tô, không kịp thu lại vẻ hung ác trong mắt nhưng tên ma quỷ đó lại không thèm để ý chút nào, ngược lại còn nở một nụ cười rạng rỡ: “Làm gì có người dẫn đường đi phía sau chứ, đi đằng trước đi.”
“…”
Thỏ trắng lớn lề mà lề mề đi lên phía trước, cứ ba bước lại quay đầu, có lẽ là sợ Ngân Tô đột nhiên cho cô ta một rìu từ phía sau.
Đi được mấy mét, thỏ trắng lớn mới nhớ ra: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi chơi Ma pháp xuyên không rồi, không phải cô nói rất k*ch th*ch sao?” Ngân Tô thản nhiên nói: “Tôi thích nhất là đi tìm kiếm sự k*ch th*ch đó, vừa vặn tôi cũng giúp cô nâng cao thành tích luôn, lôi một đầu người tới là cô được lợi rồi đúng không? Haizzz, sao tôi lại tốt bụng như vậy chứ, bồ tát sống không phải là đang nói tôi đó sao.”
“???”
Thỏ trắng lớn xoa xoa cục u trên đầu, tự hỏi giữa cô và tốt bụng rốt cuộc có liên quan cái khỉ gì đến nhau vậy.