Edit: Sally
Beta: Wendy
Sức mạnh của vòng hoa trong nửa chặng đầu không nhỏ, nhưng chỉ cần hiểu rõ luật chơi và nhớ tần suất đèn nhấp nháy thì thao tác cũng không quá khó đối với người chơi có kinh nghiệm.
Lúc máy bay rơi ở nửa chặng sau, nếu nhấn sai một nút thì máy bay sẽ nghiêng một chút, hơn nữa tốc độ rơi sẽ tăng lên và những cánh hoa đó cũng sẽ trở nên sắc bén. Thử tưởng tượng xem nếu bị một đống lưỡi dao sắc bén xuyên qua như trong phim thì sẽ có kết cục gì.
Nếu tiếp tục nhấn sai nút thì rất có thể đầu máy bay sẽ lao thẳng xuống và rơi tại chỗ.
Nhưng nếu có đạo cụ phòng ngự mạnh mẽ, bọn họ quả thực có thể trực tiếp chống cự vượt qua. Bọn họ cũng là sử dụng đạo cụ, nếu không thì căn bản không thể sống sót.
Hồ Dược Minh không quan tâm rốt cuộc là Tông Hi Nguyệt sống sót được như thế nào: “Lúc Diêu Niên chết có quy tắc gì không?”
Nghe được câu hỏi này, Quách Tân Võ cũng không chen ngang nữa, nhìn chằm chằm Tông Hi Nguyệt, đợi câu trả lời của cô ta.
Tông Hi Nguyệt nức nở một tiếng: “Diêu… Diêu Niên trực tiếp biến thành cánh hoa. Không có… không có quy tắc nào, ít nhất là tôi không nhìn thấy.”
Nếu Tông Hi Nguyệt không nói dối, vậy hẳn là không có quy tắc tử vong.
Hồ Dược Minh là người chơi lão luyện, đã từng gặp qua đủ loại phó bản, không có gì kinh ngạc.
Ngược lại là Quách Tân Võ, trông dáng vẻ dường như không tin tưởng Tông Hi Nguyệt: “Không phải là cô nhìn thấy nhưng lại cố ý không nói cho chúng tôi biết đấy chứ?”
Sắc mặt Tông Hi Nguyệt tái nhợt liên tục lắc đầu: “Tôi không có, tôi thật sự không nhìn thấy…”
Nhưng vào lúc này Tông Hi Nguyệt đột nhiên nhìn về phía lối ra, trên khuôn mặt bẩn thỉu lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Quách Tân Võ và Hồ Dược Minh dường như cảm nhận được, nhìn về phía lối ra.
Chỉ thấy người chơi tên Tiểu Bạch đang đút hai tay vào túi áo khoác, nghênh ngang bước ra khỏi lối ra.
“!!!”
Nhìn lại bộ dạng của bọn họ, rồi lại nhìn bộ dạng của cô, liền biết tại sao bọn họ lại bị sốc rồi.
Ngân Tô vừa ngước lên đã nhìn thấy bộ dáng sốc nặng của tổ ba người, thấy tình trạng bi thảm kia của bọn họ cũng sững sờ một chút, sau đó liền nở một nụ cười thân thiện.
Hồ Dược Minh do dự một chút, vẫn mở miệng: “Tiểu… Tiểu Bạch tiểu thư, cô đã vượt qua hạng mục này rồi à?”
Cái tên Tiểu Bạch này, nếu là gọi tên người chơi bình thường thì không có áp lực gì, dù sao cũng chỉ là một cái tên mà thôi.
Nhưng đối với cô gái có tính tình hơi điên khùng này, gọi thẳng tên Tiểu Bạch thì có vẻ hơi… Áp lực.
Ngân Tô thản nhiên gật đầu: “Mấy người cũng vượt qua rồi à?”
“Ừ.”
Ngân Tô cười cong mắt, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Vậy là các người rất lợi hại đó.”
Hồ Dược Minh sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ cô lại khen ngợi bọn họ như vậy, bầu không khí nhất thời trở nên quái dị.
“Khụ… Cái đó, có một mình cô thôi hả?” Hồ Dược Minh không thấy người chơi nào đi ra từ phía sau Ngân Tô.
“Đúng rồi.”
Nếu chỉ có một mình thì chắc chắn sẽ tổ đội tạm thời với du khách NPC trên máy bay nhỏ. Nếu là người chơi thì tốt xấu gì vẫn còn có một mục tiêu chung là ‘sống sót’, miễn là hiểu rõ quy tắc, mặc dù không ăn ý nhưng phối hợp lẫn nhau cũng không khó khăn lắm.
Còn du khách NPC không giống vậy… Bọn họ thì có thể phối hợp cái gì chứ? Không nhân cơ hội phá đám đưa người chơi vào chỗ chết là đã thắp hương cảm tạ rồi.
Hồ Dược Minh lại nâng cấp độ nguy hiểm của Ngân Tô lên một bậc nữa.
Có điều lúc này trông cô có vẻ không có tính công kích gì mấy nên Hồ Dược Minh vẫn quyết định thể hiện bày ra ý tốt của mình, không thân thiết cũng không nên đắc tội với cô.
“Trước đó chúng tôi có gặp được Hải Đường, cô ấy nói với chúng tôi rằng có chín hạng mục phải chơi và người chơi phải chơi năm hạng mục phải chơi. Chúng tôi gặp phải một thú bông con thỏ, nó đã mời chúng tôi đến đây. Tôi nghi ngờ là những hạng mục phải chơi khác cũng có những thú bông giống vậy…”
Ngân Tô gật đầu, không nói gì.
Hồ Dược Minh: “Vậy bây giờ Tiểu Bạch tiểu thư định làm gì? Tiếp tục tìm hạng mục phải chơi hả?”
“Nghỉ ngơi chứ sao.” Ngân Tô nhún vai: “Chơi trò chơi cũng mệt mỏi quá mà.”
“…”
Cái này đâu phải chỉ là mệt chứ, đây rõ ràng là đòi mạng.
Ngân Tô đang định đi sang một bên nghỉ ngơi một lúc, đi được hai bước, quay đầu lại hỏi: “Đây là hạng mục thứ mấy của mấy người rồi?”
“À… Cái đầu tiên.”
“Ồ.”
Cô gái gật đầu, đi thẳng đến chiếc ghế tựa nghỉ ngơi phía sau bọn họ, một cước đá văng du khách trên ghế, rất là không có tố chất một mình chiếm trọn toàn bộ chiếc ghế.
Du khách bị đạp muốn nổi giận nhưng nhìn thấy cô móc chiếc rìu ra, lại hậm hực bỏ đi.
Mọi người: “…”
Cái này không học theo được đâu.
NPC đều là nhìn người mà cho món, bọn chúng không dám động thủ, nhất định là vì bản năng biết rằng cô rất khó đối phó.
Hồ Dược Minh thu hồi ánh mắt, ngay cả Quách Tân Võ thích lải nhải, lúc này cũng học được cách không chĩa súng vào Tiểu Bạch mà quay sang hỏi Hồ Dược Minh: “Không phải trước đó thú bông con thỏ đó nói sau khi chơi xong sẽ nói cho chúng ta biết có những hạng mục phải chơi nào à?”
Hồ Dược Minh lấy ra ‘Chuông của Thỏ tiểu thư’, phương pháp sử dụng rất đơn giản, chỉ cần lắc chuông trong ba giây là được.
Nhưng Hồ Dược Minh lắc chuông suốt một phút rồi mà vẫn không có gì xuất hiện.
“…”
“…”
Quách Tân Võ: “Con thỏ đó lừa chúng ta đúng không?”
“Nhưng cái này đúng là đạo cụ.” Hồ Dược Minh nói: “Thông báo của trò chơi không thể làm giả được.”
Nếu không phải là đạo cụ phó bản, trò chơi sẽ không xuất hiện thông báo. Đã có thông báo, vậy thì nhất định là đạo cụ phó bản.
Tông Hi Nguyệt dường như đã bình tĩnh lại sau nỗi đau mất đi Diêu Niên, nhỏ giọng nói một câu: “Có nên đợi thêm một lúc nữa không?”
Hồ Dược Minh lại lắc chuông thêm một lúc: “Đợi thêm một lúc nữa xem.”
Một phút trôi qua…
Ba phút đã trôi qua…
Vẫn không thấy tung tích của con thỏ.
“Mấy người đang triệu hồi cái gì vậy?”
Bên tai đột nhiên xuất hiện giọng nói, Quách Tân Võ giật mình, cả người nhảy dựng lên: “Cô đi đường không phát ra tiếng động à?”
Quách Tân Võ nói xong mới chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói này là ai, trong nháy mắt vẻ mặt của anh ta nhăn nhó như vừa nuốt phải ruồi, hai chân cũng vô thức lùi lại phía sau hai bước.
“Cái này chứng tỏ tính cảnh giác của cậu không đủ cao nha.” Ngân Tô bình thản nhìn Quách Tân Võ.
Quách Tân Võ còn muốn nói là tính cảnh giác của cậu ta không cao chỗ nào… Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, vì cô đã đứng sau lưng mình rồi mà cậu ta còn không cảm nhận được, đành hậm hực ngậm miệng lại.
Chủ yếu là vì Tiểu Bạch trước mặt này không phải nhân vật dễ chọc.
Hồ Dược Minh suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói cho Ngân Tô biết: “Trước khi chơi trò chơi, chúng tôi gặp được một con thỏ thú bông, nó đưa cho chúng tôi một đạo cụ. Sau khi chơi xong thì triệu hồi nó, nó sẽ nói cho chúng tôi biết những hạng mục nào là hạng mục phải chơi.”
“À…” Ngân Tô không ngờ sẽ còn có chuyện như vậy xảy ra, tiếc nuối nói: “Vậy thì mấy người đừng đợi nữa, nó sẽ không xuất hiện đâu.”
“Tại sao?”
“Còn có thể tại cái gì nữa? Chết rồi chứ sao.”
“…”
Tại sao lại chết rồi?
Làm sao cô biết con thỏ đã chết?
Là cô… Giết?
“Cô giết cô ta rồi?” Hồ Dược Minh vừa nghĩ tới khả năng này, còn chưa kịp kinh hãi thì bên kia Quách Tân Võ đã nhịn không được, lên tiếng hỏi.
Cô gái mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Quách Tân Võ đột nhiên xù lông, nâng cao tông giọng: “Cô giết nó rồi thì những người chơi khác phải làm sao!”
Hồ Dược Minh: “…”
Ngân Tô liếc cậu ta một cái, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, vô tình: “Người chơi khác thì liên quan gì đến tôi.”
Hồ Dược Minh đè Quách Tân Võ vẫn còn đang muốn nói lại: “Người khôn ngoan mà ăn nói kiểu đó à.”
Sau đó, anh ta nhìn Ngân Tô: “Tiểu Bạch tiểu thư, đầu óc cậu ta có vấn đề, cô đừng so đo với cậu ta. Chẳng qua là, người chơi tìm thấy NPC thú bông thì mới có thể biết được hạng mục phải chơi. Cô giết cô ta rồi… Vậy thì những người chơi phía sau chẳng phải là không thể chơi được nữa sao?”