Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 729

Edit: Sally

Beta: Wendy

Ngân Tô căn bản không thèm quan tâm đến Quách Tân Võ, chỉ là lải nhải vài câu, cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

“Anh cũng biết đây là hạng mục phải chơi, anh nói cho bọn họ biết không phải là được rồi à, còn cần cô ta làm gì nữa? Trừ khi mấy người không muốn nói cho những người khác biết…”

Đương nhiên là Hồ Dược Minh không định không nói cho người khác biết, “Hạng mục phải chơi không cần phải có NPC thú bông đích thân mời à?”

“Ai nói với mấy người là phải đích thân mời thì mới được?”

“…”

Bởi vì họ gặp được con thỏ mời chơi hạng mục phải chơi nên hiển nhiên sẽ có ấn tượng ban đầu rằng phải được thỏ mời thì mới có thể tham gia hạng mục phải chơi.

Nhưng nếu nghĩ kỹ một chút thì con thỏ cũng chỉ là đưa họ đến lối vào, dọc đường cũng không hề có bất kỳ giao tiếp gì.

Bọn họ không tìm thấy hạng mục phải chơi là bởi vì họ không hỏi dò ra được hạng mục phải chơi là cái nào…

Quách Tân Võ bị Hồ Dược Minh đè lại, khí thế yếu hẳn nhưng vẫn không khống chế được cái miệng, lẩm bẩm: “Cho dù là như vậy thì cô ta cũng có thể nói cho chúng tôi biết hạng mục phải chơi là cái nào mà, giờ không còn nữa, manh mối cũng đứt luôn…”

Ngân Tô cười ra tiếng: “Cậu thực sự nghĩ cô ta sẽ nói cho mấy người biết à?”

Vấn đề mà đến chính bản thân mình còn không biết thì nói cho người khác kiểu gì được?

Có thể là con thỏ cảm thấy bọn họ căn bản sẽ không thể sống sót rời khỏi trò chơi Ma pháp xuyên không này được, mà cho dù có thoát ra được thì cô ta cũng có thể bịa đại.

Hoặc là… Còn có mục đích khác.

***

Không còn con thỏ, không lấy được manh mối mới, Hồ Dược Minh cũng không có ý định tiếp tục tìm hạng mục phải chơi mới.

Anh ta định quay trở lại quảng trường trung tâm bên kia, tụ họp với những người chơi khác để xem liệu bọn họ có tìm thấy hạng mục phải chơi nào khác không, rồi lại trao đổi chút manh mối.

“Sao cô ta lại đi theo chúng ta?” Quách Tân Võ vừa đi vừa liên tục quay đầu lại, thấy người phía sau nãy giờ cứ đi theo bọn họ, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu.

“Đường rộng trời thoáng, người ta thích đi đâu thì đi thôi.” Hồ Dược Minh không biết làm thế nào mà Quách Tân Võ sống sót được cho đến bây giờ: “Cậu quản nhiều việc vớ vẩn như vậy làm gì?”

Quách Tân Võ: “…”

***

Quảng trường trung tâm.

Lương Vân và Thương Nghênh Nghênh đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi dành cho du khách trong quảng trường. Bàn bên là cạnh tổ ba người Thanh Lan và Hạ Hiểu Lương nhưng người chơi tên Văn Kiệt kia lại không thấy tung tích đâu.

Thanh Lan và Hạ Hiểu Lương đều rất chật vật, trên người dính đầy vết máu, còn có vết thương.

Lương Vân ngồi dựa sát vào Thương Nghênh Nghênh: “Chị Nghênh Nghênh, bọn họ thiếu mất một người, chẳng lẽ nào…”

Thương Nghênh Nghênh liếc mắt nhìn quả bóng bay của hai người họ, phía trên có một con dấu ‘Tàu lượn siêu tốc’, có lẽ là bọn họ đã chơi được một trò rồi.

Thương Nghênh Nghênh lắc đầu, ý bảo Lương Vân đừng thảo luận chuyện này.

Văn Kiệt không xuất hiện, rất có khả năng là đã chết.

Thảo luận chuyện đó vào lúc này là sát muối vào vết thương của người ta, rất có thể sẽ dẫn đến phiền phức.

Lương Vân hiểu ý của Thương Nghênh Nghênh, lập tức che miệng lại, mắt cũng không dám liếc sang bên đó.

Không lâu sau, Hải Đường và Trình Lạc trở lại cùng với cha mẹ NPC của họ, nhìn qua hai người bọn họ có vẻ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

Thấy nhiều người đã đợi ở đây như vậy, Trình Lạc lên tiếng chào hỏi trước rồi cùng Hải Đường ngồi xuống đối diện bàn của Thương Nghênh Nghênh.

‘Mẹ’ của Trình Lạc tiến tới, muốn ngồi cùng với anh ta: “Bảo bối, mẹ…”

“Mẹ, con đang chơi với bạn mà, mẹ qua đằng kia ngồi đi.” Trình Lạc lập tức chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Con nít tụi con nói chuyện, mẹ nghe cũng không hiểu được đâu.”

‘Mẹ’ Trình Lạc do dự một chút, dưới ánh mắt nhìn chăm chú và chân thành của Trình Lạc, cuối cùng gật đầu: “Thôi được rồi, bảo bối đừng chạy lung tung, mẹ ở ngay bên đó nhìn con, có chuyện gì thì gọi mẹ.”

‘Mẹ’ Trình Lạc rời đi, Hải Đường cũng đuổi tùy tùng của cô ấy sang một bên.

Trình Lạc thở dài: “Mấy tấm vé vào cổng này đôi khi cũng thật là phiền toái.”

Ánh mắt Hải Đường lướt xung quanh một vòng, câu chữ ngắn gọn: “Những người khác đâu?”

“Chắc là vẫn chưa tới.” Thương Nghênh Nghênh nói: “Tôi và Tiểu Vân tới đây trước, bọn họ tới sau.”

Trình Lạc liếc nhìn Hạ Tiểu Lương và Thanh Lan bên kia, thấy thiếu một người, trong lòng đã có đáp án: “Chờ đám người anh Hồ trở lại rồi chúng ta lại cùng nhau bàn bạc.”

Thương Nghênh Nghênh không phản đối, Lương Vân đương nhiên cũng không nói gì.

Họ đợi khoảng hơn hai mươi phút thì Hồ Dược Minh, Quách Tân Võ và Tông Hi Nguyệt xuất hiện, phía sau họ là NPC ba mẹ, nhưng ở đằng sau nữa còn có một người rất nổi bật đi theo.

Trình Lạc có chút bất ngờ: “Bọn họ kết đồng minh với cô ấy rồi sao?”

Hải Đường nhìn theo tầm mắt của Trình Lạc, thấy cô gái cách ba người Hồ Dược Minh một khoảng, nhìn trông không có vẻ gì là kết đồng minh.

“Bọn họ cũng thiếu mất một người.”

Người thanh niên tên Diêu Niên đi cùng Tông Hi Nguyệt không thấy đâu cả.

Đáy lòng mọi người hơi trầm xuống.

Lúc này mới qua bao lâu mà đã chết mất hai người chơi rồi…

Đám người Hồ Dược Minh nhanh chóng đi tới.

“Anh Hồ, cô ấy đi theo các người làm gì vậy?” Trình Lạc lên tiếng hỏi trước.

“Không biết.” Hồ Dược Minh quay đầu liếc mắt nhìn một cái: “Tôi và cô ấy đụng phải nhau ở lối ra hạng mục Ma pháp xuyên không. Chúng tôi vốn định quay lại tìm mấy người, cô ấy cũng đi theo sau…”

Hồ Dược Minh còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Ngân Tô đi tới một quán ăn vặt cách đó không xa, vốn không có ý định đi về phía bọn họ.

“…”

Hình như là hơi đói rồi thì phải.

Trình Lạc nhớ tới lúc trước bắt gặp cảnh cô giật đồ ăn vặt của trẻ con, ho nhẹ một tiếng: “Nếu mọi người đều đã đến rồi, vậy chúng ta cùng nói xem bản thân đã tìm được gì đi?”

Không ai hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai người chơi không xuất hiện.

“Chúng tôi gặp được một con thỏ thú bông, mời chúng tôi đi hạng mục phải chơi ‘Ma pháp xuyên không’, lúc đi vào cần phải có ba mẹ đi cùng, trong tay bọn họ có vé, NPC sẽ đóng dấu lên vé…” Hồ Dược Minh lên tiếng trước, nói cảnh ngộ của bọn họ trong Ma pháp xuyên không.

“Lúc ấy chúng tôi cảm thấy con dấu đó có khả năng là rất quan trọng, liền chủ động yêu cầu NPC cũng đóng dấu một cái lên quần áo của chúng tôi. NPC rất dễ dàng đồng ý, nhưng mà… Chúng tôi vừa mới phát hiện con dấu đó đã biến mất.”

Lúc này quần áo của ba người Hồ Dược Minh sạch sẽ bóng loáng, căn bản không có dấu vết con dấu nào cả.

Nhưng con dấu trên vé của ‘ba mẹ’ họ vẫn còn đó.

Ban nãy tới đây, lại nhìn thấy con dấu trên quả bóng bay của Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan.

Hồ Dược Minh: “Cho nên con dấu đó có lẽ chỉ có thể đóng lên những đồ vật đặc biệt…”

Ví dụ như vé vào cổng, bóng bay…

Hai vật đó bọn họ đều không có, cũng không biết liệu chơi qua hạng mục có tính là có hiệu lực hay không.

Hồ Dược Minh tạm thời không xoắn xuýt đến vấn đề này, tiếp tục nói: “Rất có thể là trẻ con không được chơi một số hạng mục… Hạng mục phải chơi cụ thể có cái nào, cần phải tìm được NPC thú bông. Tôi cảm thấy mỗi hạng mục phải chơi đều có một thú bông tương ứng.”

Hồ Dược Minh nói xong, Thương Nghênh Nghênh nói tiếp: “Tôi không đi chơi hạng mục, có điều tôi biết được có một hạng mục phải chơi tên là ‘Tinh linh kỳ duyên’ nằm trong khu vực Kỳ ngộ mộng ảo.”

Hai người Thương Nghênh Nghênh và Lương Vân không chơi hạng mục nên không phát hiện được nhiều, nhưng biết được một hạng mục phải chơi cũng xem như là có thu hoạch.

“Tiểu Bạch tiểu thư.” Hải Đường đột nhiên nhìn về phía sau bọn họ, đồng thời gọi lớn một tiếng.

Mọi người chợt quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cô gái xách theo một túi đồ ăn vặt đang đi ngang qua đằng sau bọn họ, nghe thấy giọng của Hải Đường, cô dừng lại: “Có chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment