Edit: Sally
Beta: Wendy
Hải Đường mời cô: “Chúng tôi đang thảo luận những manh mối vừa mới tìm được, cô cũng tới nghe một chút đi.”
Mọi người: “!!!”
Mặc dù rất khiếp sợ nhưng không ai lên tiếng.
Hải Đường là người chơi đầu tiên chia sẻ manh mối cho tất cả mọi người, mặc dù không biết mục đích của cô ấy là gì nhưng chuyện này có lợi với tất cả mọi người.
Trong nhóm người này, ngoại trừ Quách Tân Võ có hơi lắm lời ra thì tạm thời chưa xuất hiện người chơi nào tranh giành quyền phát biểu, muốn làm lão đại.
Cho đến giờ, toàn đội vẫn xem như là tương đối hòa hợp.
Do đó, địa vị của Hải Đường trong lòng mọi người đã tự động được nâng lên rất nhiều.
“Tôi cũng phải nghe hả?” Ngân Tô hơi ngạc nhiên.
“Cô cũng là người chơi.” Vẻ mặt Hải Đường không thay đổi, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Ngân Tô nhìn chằm chằm Hải Đường rồi mang theo đồ ăn vặt đi qua.
Có điều cô cũng không đến gần quá, chỉ ngồi trên bồn hoa bên cạnh.
“Tiếp tục đi.”
“…”
Đột nhiên cảm thấy hơi áp lực là sao nhỉ?
Đến lượt tổ ba người Hạ Hiểu Lương… À không, bây giờ là tổ hai người nói, bọn họ chơi Tàu lượn siêu tốc.
Hạ Hiểu Lương giải thích ngắn gọn lý do tại sao họ đi vào, là do nghe thấy Ngân Tô giết NPC, cướp con dấu rồi tự mình đóng dấu, cuối cùng còn bị NPC điên cuồng truy đuổi, tất cả mọi người rơi vào trong một sự trầm mặc quỷ dị.
Người trong cuộc thì cứ thản nhiên nhai đồ ăn răng rắc, chẳng buồn để tâm đến công lao to lớn của mình, như thể đang nghe chuyện của ai đó không liên quan.
Hạ Hiểu Lương hít một hơi rồi tiếp tục nói
Bọn họ đi vào sau Ngân Tô, không vội vã xếp hàng lên tàu.
Vì không có nhân viên chỉ huy công tác nên cũng không cần lo lắng sẽ bị ép phải lên tàu ngay. Họ quan sát một lúc thì phát hiện dù có rất nhiều du khách vẫn đang chờ nhưng ghế ngồi trên mỗi tàu đều không kín chỗ, có rất nhiều ghế trống.
Hơn nữa không có ai kiểm tra thanh chắn an toàn, bọn họ liền nghi ngờ thanh chắn an toàn có vấn đề.
Vì vậy khi bọn họ ở lại quá lâu, dẫn tới NPC đến giục bọn họ lên tàu, việc đầu tiên họ làm lúc lên tàu là kiểm tra thanh chắn an toàn, sau khi xác định có thể tùy ý mở ra, bọn họ đã lập tức sử dụng đạo cụ.
“Chỉ cần đề phòng bản thân bị quăng khỏi tàu lượn và có đạo cụ loại phòng ngự thì hẳn là có thể vượt qua được, nguy hiểm nhất là lúc qua đường hầm, toàn bộ thân tàu bị cắt làm đôi nên không thể hoàn toàn cố định bản thân trên ghế, bằng không…”
Không biết Hạ Hiểu Lương nghĩ tới cái gì, sắc mặt kém đi mấy phần.
Mọi người nghĩ đến việc Văn Kiệt không xuất hiện, có phải là cậu ta đã chết ở đó…?
“Ngoài chúng tôi ra, còn có những du khách khác sống sót. Chỗ ngồi của họ vẫn tốt, chưa bị cắt làm đôi. Cho nên tàu lượn siêu tốc chắc là có chỗ ngồi an toàn, nhưng chúng tôi chưa tìm được chỗ ngồi an toàn. Nếu mọi người muốn đi, có thể khoan hãy lên tàu, quan sát kỹ một chút.”
Ngân Tô nghe đến đó thì chậc một tiếng, cái công viên giải trí này còn phân biệt đối xử nữa cơ à!
Lúc cô bước xuống tàu, thế mà đến một người sống cũng không còn, toàn bộ tàu đều bị san bằng, làm gì còn chỗ ngồi nào nguyên vẹn.
Tìm được bọn chúng nhất định phải tâm sự vấn đề này thật kỹ mới được.
Nghĩ đến đây, Ngân Tô lại không nhịn được mà bật cười, đang rầu vì tìm không ra lý do để gây sự với bọn chúng đây…
Trình Lạc tình cờ nghe thấy Ngân Tô ‘chậc’ một tiếng, quay đầu nhìn lại, ai ngờ đúng lúc nhìn thấy cô cười rộ lên… Còn cười đến quái dị vô cùng nữa chứ.
Ngân Tô bắt gặp ánh mắt của Trình Lạc, nụ cười thu liễm lại, chớp chớp mắt, lộ ra mấy phần vô tội nhìn anh ta.
“…” Trở mặt nhanh như vậy càng khiến người ta càng cảm thấy cô không có ý tốt! Trình Lạc nuốt một ngụm nước miếng: “Tiểu Bạch tiểu thư, cô có ý kiến gì không?”
Trình Lạc vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người thoáng một cái chuyển qua, cực kỳ giống cảnh tập thể đàn quái vật đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm.
Vẻ mặt Ngân Tô vẫn bình tĩnh: “Không có, mọi người cứ tiếp tục, không cần để ý đến tôi.”
“…”
Cô ngồi đằng đó lại rất dễ khiến người khác chú ý đấy.
***
Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan đã vượt qua được hạng mục này, vì cái chết của Văn Kiệt nên sau khi ra ngoài, bọn họ cũng không đi chỗ nào khác.
Những người khác đều đã nói xong, cuối cùng chỉ còn lại Hải Đường và Trình Lạc.
“Vòng đu quay thế giới hạnh phúc, Truyền thuyết thị trấn cổ tích Vương quốc động vật, hạng mục phải chơi.” Hải Đường vẫn như cũ không nói quá nhiều lời dư thừa: “Chỉ cần biết những hạng mục phải chơi là được, không cần lời mời từ NPC thú bông.”
Mục đích của việc tìm NPC thú bông là vì để biết được đâu là hạng mục phải chơi. Trực tiếp từ chối lời mời của NPC thú bông cũng không có vấn đề gì, bọn chúng không thể tổn thương người chơi cũng không thể cưỡng chế ép buộc người chơi chơi trò chơi.
Nhưng Hải Đường cũng không tìm được thêm NPC thú bông nào nữa.
Vẫn không biết được bốn hạng mục phải chơi còn lại là gì.
Quách Tân Võ: “Tàu lượn siêu tốc, Ma pháp xuyên không, Tinh linh kỳ duyên, Vòng đu quay, Truyền thuyết thị trấn cổ tích… Đủ năm hạng mục rồi. Chỉ cần mọi người đều chơi năm hạng mục này, vậy thì coi như là hoàn thành năm hạng mục phải chơi rồi!”
Nói đến khúc sau, Quách Tân Võ có chút kích động.
Hiện tại cậu ta đã vượt qua được một hạng mục, chỉ cần vượt qua thêm bốn hạng mục nữa là đủ năm hạng mục rồi!
Hồ Dược Minh lại không lạc quan như vậy: “Có chín hạng mục phải chơi, nhưng chỉ cần hoàn thành năm hạng mục phải chơi, cậu cho rằng trò chơi sẽ tốt bụng cho chúng ta lựa chọn như vậy à? Muốn hoàn thành được năm mục phải chơi, không dễ dàng như vậy đâu .”
Lương Vân ngập ngừng nói: “Phó bản này hơi khó, nhưng cũng không khó đến mức này chứ.”
Hạ Hiểu Lương đưa ra vấn đề mà bản thân đã suy nghĩ trước đó: “Mọi người không cảm thấy phó bản này rất kỳ lạ sao? Tại sao không có NPC hướng dẫn? Người chơi còn chưa chính thức bước vào bản đồ trò chơi mà thử thách đã bắt đầu rồi. Lại còn chia ra ba cách để tiến vào công viên giải trí nữa.”
“Tôi nghĩ chỉ có hai cách thôi, cướp vé…” Hồ Dược Minh liếc nhìn Ngân Tô ngồi ở đằng kia, đây không phải là cách mà bọn họ có thể học được.
Bất kể thực lực của bọn họ đến đâu đi chăng nữa, bọn họ cũng không dám tùy ý ra tay với NPC, những nguy hiểm dẫn đến sau đó, không phải dễ dàng giải quyết như vậy được.
Cũng giống như lúc cô giết NPC cướp con dấu, dẫn tới hơn mười NPC truy đuổi… Ai mà chống đỡ cho nổi?
“Có lẽ đây là phó bản tử vong đấy.” Ngân Tô sâu xa lên tiếng.
“…”
“…”
Tĩnh lặng ——
Một sự tĩnh lặng chết chóc.
Phó, bản, tử, vong!
Bốn chữ nặng nề như núi Thái Sơn đổ ập xuống, đè nặng lên trái tim từng người khiến bọn họ nghẹt thở.
Qua một hồi lâu mới có người khó khăn nặn ra mấy chữ: “Phó bản tử vong?”
Khi mọi người còn chìm trong suy nghĩ, Quách Tân Võ là người đầu tiên không thể nhịn được nữa, lên tiếng trước: “Làm sao cô biết?”
“Lướt thấy trên diễn đàn nha.” Những phó bản soát ra bằng đồng vàng hình như đều là phó bản tử vong… Mặc dù lần này cô không dùng đồng vàng để tiến vào nhưng cô đã từng nhìn thấy phó bản này, vậy thì tám chín phần mười rồi.
Lương Vân tái mặt, nhìn Thương Nghênh Nghênh, hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định từ Thương Nghênh Nghênh: “Cô ấy chỉ đang hù dọa chúng ta thôi phải không?”
Nhưng Thương Nghênh Nghênh cau mày, cẩn thận nhớ lại tình huống sau khi tiến vào phó bản này, quả thực đúng là có hơi khác so với những phó bản trước đây…
Quá ít manh mối.
“Chắc là không đâu.” Thương Nghênh Nghênh lẩm bẩm nói một câu.
Nghe thấy những lời này của Thương Nghênh Nghênh, cánh môi Lương Vân khẽ run rẩy, nói không nói ra lời. Phó bản tử vong… Phó bản tử vong sao…
Cô ấy vẫn còn khả năng sống sót ra ngoài sao?
Thật vất vả mới sống sót được đến bây giờ, tại sao lại gặp phải phó bản tử vong chứ.