Edit: Sally
Beta: Wendy
Sắc mặt của những người khác cũng không tốt lắm. Họ có lẽ đã nhớ tới sự khác biệt của phó bản này, đồng thời hiểu rằng Ngân Tô không phải là đang hù dọa bọn họ.
Hiện tại, rất có khả năng phó bản mà bọn họ họ gặp phải chính là phó bản tử vong.
“Nếu cô đã biết thì tại sao không nói cho chúng tôi sớm hơn một chút?” Quách Tân Võ lại không nhịn được, cảm thấy lẽ ra Ngân Tô nên nói ra sớm hơn một chút để bọn họ có thể chuẩn bị tâm lý sớm hơn.
Ngân Tô lạnh lùng nói: “Dựa vào đâu mà tôi phải nói sớm cho mấy người biết? Anh với tôi thân lắm à?”
Quách Tân Võ bắt gặp ánh mắt của Ngân Tô, không khỏi hơi co rụt cổ lại, lầu bầu nói: “Nếu nói ra sớm hơn thì mọi người cũng sẽ chuẩn bị tâm lý…”
“Cậu câm miệng lại đi.” Hồ Dược Minh một phát tát vào đầu Quách Tân Võ, sau đó bóp cổ cậu ta như bóp cổ một con gà: “Cậu đúng là không sợ chết thật ha!”
Hồ Dược Minh thậm chí còn không biết đầu óc của Quách Tân Võ phát triển kiểu gì nữa, cậu ta biết rõ cô gái đối diện không dễ chọc, cũng biết sợ cô ta nhưng cái miệng này… Là không thể ngậm lại hả? Không lẽ cậu ta có tật không nói thì sẽ chết hay gì?
Quách Tân Võ: “…”
Quách Tân Võ sợ thì sợ, nhưng không phục thì vẫn không phục.
Nếu biết đây là phó bản tử vong, bọn họ nhất định sẽ không trực tiếp chơi hạng mục, có lẽ hiện tại cũng không có người chết.
***
Bọn họ tiến vào phó bản này chưa được bao lâu. Ở cổng công viên giải trí cũng không nói chuyện nhiều, sau khi vào, Tiểu Bạch cầm được vé vào cổng đã sớm chạy mất không thấy bóng dáng, lúc sau xem như là có chạm mặt cũng chẳng nói được mấy câu, đều không có cơ hội để thảo luận.
Bây giờ mới thực sự tính là bọn họ tập hợp lại để cùng nhau thảo luận.
Không giống như Quách Tân Võ, những người khác không cảm thấy Ngân Tô nói quá muộn.
Với tác phong làm việc đó của cô ấy, nếu cô ấy không nói cũng không ai dám trách cô ấy!
Giờ phút này bọn họ lo lắng về phó bản tử vong hơn…
Cuối cùng vẫn là Hải Đường lên tiếng, yêu cầu mọi người tạm thời đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu là phó bản tử vong, vậy tiếp theo tốt nhất là mọi người phải đoàn kết một lòng để có thể tăng cơ hội sống sót.
Hồ Dược Minh không bác bỏ đề nghị của Hải Đường, những người khác nhìn nhau một lát, cuối cùng đều ngầm đồng ý với phương pháp này.
Cho dù biết là phó bản tử vong, nên làm thì vẫn phải làm, vì vậy tiếp tục thảo luận về phó bản tử vong cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hải Đường đổi chủ đề, nói về vấn đề vé vào cổng: “Trước mắt chúng ta không có cách nào để cướp vé từ NPC, nhưng cá nhân tôi cho rằng vé vào cổng bằng giấy rất quan trọng, tốt nhất là mọi người vẫn nên chú ý đến vấn đề này chút.”
Hồ Dược Minh phụ họa theo một câu: “Tôi cũng đồng ý, vé vào cửa rất có thể chính là chìa khóa qua ải.”
“Chúng ta không có vé bằng giấy, vậy thì những trò chúng ta chơi hiện giờ có được tính không?” Tông Hi Nguyệt thấp giọng hỏi: “Nếu không tính, vậy chẳng phải là…”
Có thể là cô ta nghĩ đến việc Diêu Niên đã chết, đôi mắt lại có chút đỏ lên.
Nhưng không ai có thể trả lời được câu hỏi này.
“Con dấu đóng trên quả bóng bay chắc là vẫn tính, vậy chúng ta có thể cướp bóng bay của đám trẻ con không?”
Họ chỉ thử cướp vé của NPC nhưng chưa thử cướp bóng bay của đám trẻ con… Hơn nữa NPC lúc đó có nói rằng việc trẻ con tranh giành cướp đoạt là chuyện rất bình thường.
“Vấn đề là anh có thấy đứa trẻ nào một thân một mình trong công viên này không?”
“Lúc chúng ta đứng ở cổng có không ít trẻ em đang hỏi NPC đòi bóng bay. Tôi nhớ lúc đó trong tay NPC có ít nhất 15 – 16 quả, ngoài sáu quả chúng ta lấy được, chắc cũng phải có gần mười đứa trẻ, nhất định là bọn nó ở trong công viên.”
Công viên lớn như vậy, muốn tìm được mười đứa trẻ cầm bóng bay cũng không dễ dàng gì.
Nhưng có thể thử biện pháp này xem sao.
***
Sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định tạm thời không chơi các hạng mục, đồng thời xem lại toàn bộ bản đồ một lần để xem liệu có tìm được manh mối nào về vé bằng giấy và những hạng mục phải chơi còn lại hay không, tiện thể đi tìm mấy đứa trẻ cầm bóng bay.
Bây giờ họ cần phải tìm đủ tất cả những hạng mục phải chơi, sau đó phân tích xem hạng mục nào an toàn hơn, còn phải loại bỏ những hạng mục mà ‘trẻ em’ không thể chơi.
Trước mắt có bốn người chơi chưa tham gia hạng mục phải chơi nào, trong đó có cả Hải Đường nên ba người còn lại cũng không vội vàng hấp tấp chơi hạng mục.
Năm khu vực, bọn họ tạm thời chia thành từng nhóm, mỗi nhóm thăm dò một khu vực.
Thương Nghênh Nghênh vẫn đi cùng với Lương Vân.
Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan vốn là một đội, tất nhiên sẽ không tách ra.
Tông Hi Nguyệt vốn là cùng một đội với Diêu Niên, nhưng bây giờ Diêu Niên đã chết, Hồ Dược Minh nói cô ta có thể đi cùng Quách Tân Võ, một mình anh ta một đội.
Nhưng Quách Tân Võ tỏ vẻ chán ghét từ chối, nói rằng không muốn ở cùng với người khóc lóc sướt mướt, sợ bị cô ta hại chết.
Cuối cùng, Hồ Dược Minh và Quách Tân Võ vẫn giữ nguyên không thay đổi, Tông Hi Nguyệt và Trình Lạc một đội.
Hải Đường một mình một đội.
Trình Lạc có không ý kiến gì nên việc phân nhóm cứ quyết định như vậy.
“Vậy tiếp theo chúng ta cứ cố gắng hết sức thăm dò thử những hạng mục phải chơi đã biết, xem có thể xác định được mức độ nguy hiểm hay không… Gặp nhau ở quảng trường trung tâm sau bình minh.”
Mọi người đi về khu vực tương ứng của mình, chẳng bao lâu sau chỉ còn lại Hải Đường và Ngân Tô.
Hải Đường liếc nhìn Ngân Tô bên kia, chủ động hỏi: “Tiểu Bạch tiểu thư, cô có ý định gì không?”
“À…” Ngân Tô nhìn quanh: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi.”
“…”
Những lời này khiến Hải Đường cũng phải trầm mặc theo.
Hiện tại thời gian tiến vào phó bản còn chưa lâu, đây là thời điểm tốt nhất để thăm dò bản đồ. Ai lại có tâm trạng nghỉ ngơi vào lúc này chứ?
Nhưng Hải Đường cũng không nói gì: “Vậy tôi sẽ đi qua Thế giới hạnh phúc bên kia. Đến lúc bình minh chúng ta tập hợp lại, Tiểu Bạch tiểu thư cũng có thể qua đây cùng, chúng ta có thể trao đổi manh mối.”
Ngân Tô từ chối cho ý kiến, đưa mắt nhìn Hải Đường rời đi.
Ngân Tô không rời khỏi quảng trường trung tâm mà đi về phía trung tâm du khách đằng kia.
Lần trước cô đã thử, cánh cửa của trung tâm du khách không cách nào phá hủy, chìa khóa vạn năng cũng không mở ra được, có lẽ nhất định phải có ‘chìa khóa’ chỉ định mới mở ra được.
Không ai biết chìa khóa đang ở đâu nhưng quản lý công viên chắc chắn là biết chứ nhỉ?
Ngân Tô đứng ở ngoài cửa trung tâm du khách nhìn xung quanh nhưng bên trong vẫn không có bóng người nào.
Ngân Tô đi vòng quanh hai lần trước cửa trung tâm du khách rồi đi đến cửa hàng bên cạnh. Đây là một quán đồ uống có không ít du khách mang theo trẻ con ngồi bên ngoài nghỉ ngơi.
Ngân Tô chọn một Quả hồng mềm trông rất dễ bóp rồi qua đó ngồi.
Quả hồng mềm ôm một Quả hồng nhỏ, đồ uống trong tay quả hồng nhỏ đã hết một nửa, đang ồn ào đòi ăn kẹo đường thổi cách đó không xa.
“Mẹ, con muốn ăn, con muốn ăn, mẹ mua cho con, mua cho con đi!” Quả hồng nhỏ lắc lắc cánh tay Quả hồng mềm.
Vẻ mặt Quả hồng mềm mệt mỏi, giống như không nghe thấy yêu cầu của Quả hồng nhỏ, hai mắt đờ đẫn, tê dại.
Ngân Tô lên tiếng: “Bạn nhỏ, mẹ em mệt lắm rồi, em đừng hành hạ mẹ nữa.”
Quả hồng nhỏ hoàn toàn không nghe nhưng Quả hồng mềm lại ngẩng đầu nhìn Ngân Tô một cái, có lẽ vì cô nói đỡ cho mình nên trong đôi mắt chết lặng lộ ra một nụ cười khổ.
“Sao cô lại một mình mang con đến đây, ba em ấy đâu?”
Quả hồng mềm lắc đầu, thở dài: “Ba thằng bé phải đi kiếm tiền, không có thời gian đưa thằng bé đi.”
“À… Vất vả quá.”
“Nuôi con ấy mà… Đều vất vả.”
Ngân Tô thuận theo lời Quả hồng mềm, nghe cô ta oán giận cuộc sống khốn khổ, về hôn nhân, gia đình rồi con cái, đủ thứ bất hạnh, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp cô ta mắng thêm vài câu.