Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 732

Edit: Sally

Beta: Wendy

Quả hồng mềm giống như đã tìm được tri kỷ, liền nói chuyện nhiều hơn.

Ngân Tô rất kiên nhẫn chờ cô ta nói xong mới bắt đầu hỏi vấn đề của mình: “Em thấy chị ngồi đây cũng khá lâu rồi, chị có biết trung tâm du khách mở cửa lúc nào không?”

“Trung tâm du khách?” Quả hồng mềm tỏ vẻ mờ mịt, sau đó lắc đầu: “Chị không để ý đến chuyện này…”

“Chị, em biết đó.” Quả hồng nhỏ nắm lấy cái bàn, lộ ra đôi mắt đen láy.

“Thật không?”

Quả hồng nhỏ từ từ nhô đầu lên khỏi gầm bàn, ưỡn ngực nhỏ đầy kiêu hãnh: “Đương nhiên là thật, em thường xuyên tới công viên giải trí lắm đó.”

Quả hồng mềm: “Tiểu Siêu quả thật rất hay đến công viên giải trí. Chị mua cho thằng bé một vé thường niên. Có đôi khi bọn chị không rảnh, thằng bé sẽ tự đến.”

“Thì ra là vậy…” Ánh mắt Ngân Tô nhìn qua Quả hồng nhỏ: “Thế bạn nhỏ có biết chỗ đó mở cửa lúc nào không?”

“Em không nói cho chị biết đâu.” Quả hồng nhỏ hất mặt qua một bên, khóe miệng muốn dẩu lên tới tận trời nhưng một giây sau lại quay đầu lại, không giấu được suy nghĩ của mình: “Trừ khi chị mua cho em một cây kẹo đường thổi.”

“Em thích kẹo đường thổi như vậy sao?”

“Chị có mua hay không?” Quả hồng nhỏ hừ nhẹ một tiếng: “Chị mua cho em thì em sẽ nói cho chị biết.”

“Mua chứ. Không phải chỉ là một cây kẹo đường thổi thôi sao.”

“Hay quá, hay quá!” Quả hồng nhỏ vui vẻ vỗ tay: “Chị, chị đã hứa với em rồi thì phải làm đó, nếu không em sẽ tức giận đấy.”

Ngân Tô tò mò: “Em tức giận thì sao?”

Nụ cười của Quả hồng nhỏ đột nhiên trở nên âm trầm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Ngân Tô: “Nếu chị không mua kẹo cho em thì em đành phải biến chị thành kẹo đường thổi để ăn thôi.”

“Răng của bạn nhỏ này tốt thật đấy.” Ngân Tô đưa tay ra: “Vậy chúng ta mau đi mua kẹo nào.”

Quả hồng nhỏ hoàn toàn mặc kệ mẹ mình, vui vẻ phấn khích đưa tay cho Ngân Tô. Mẹ của Quả hồng nhỏ cũng không để ý việc Quả hồng nhỏ đi theo Ngân Tô.

Quầy bán kẹo đường thổi là một quầy hàng di động, nhưng việc kinh doanh của ông ta khá tốt, có rất nhiều du khách NPC dẫn theo trẻ em xếp hàng ở đây.

Quả hồng nhỏ còn rất hiểu chuyện, tính đi xếp hàng nhưng Ngân Tô trực tiếp đẩy những du khách đang chặn đường mình ra, kéo theo Quả hồng mềm chen lên đầu hàng.

Quả hồng nhỏ: “…”

Người bị chen ngang ở phía sau bất mãn trách móc: “Này, cái cô này có bị gì thế? Xếp hàng, xếp hàng, bộ không biết hay gì? Sao có thể chen ngang như vậy hả…”

“Tất cả mọi người đều đang xếp hàng, sao cô lại chen ngang thế hả? Nhanh ra phía sau xếp hàng đi!”

“Đúng rồi đấy, ai cho chen ngang, có nghe thấy không hả? Chẳng ra thể thống gì hết, tuổi còn trẻ mà đã làm ra loại chuyện như vậy rồi!”

Ngân Tô quay đầu nhìn đám du khách đang kêu gào, khẽ cong môi: “Tôi còn trẻ nên không có tố chất. Đỡ phải đi đường vòng mấy chục năm không phải tốt hơn nhiều sao?”

“Ơ hay, cái cô này bị gì thế hả? Cô tưởng chúng tôi ăn chay chắc?”

“Tôi còn chưa thấy ai chen hàng mà ngạo mạn như vậy…”

“A ——”

Du khách NPC ôm đứa trẻ bỏ chạy thục mạng, chẳng mấy chốc tại hiện trường chỉ còn lại một cái xác nằm trên mặt đất và một Quả hồng nhỏ ngơ ngác.

Nụ cười trên mặt Quả hồng nhỏ lúc này đã biến mất, bị Ngân Tô đẩy đến trước mặt người bán kẹo, dịu dàng nói: “Nhìn xem, em muốn cái nào?”

Ánh mắt Quả hồng nhỏ liếc qua chiếc rìu vẫn còn đang rỉ máu, khó khăn nuốt nước bọt, quên mất mình định nói gì.

Nó đột nhiên không muốn kẹo đường thổi nữa, muốn quay lại tìm mẹ của nó…

Nhưng Ngân Tô đã đè chặt vai thằng bé, không cho nó cơ hội lùi lại.

“Làm sao vậy? Không chọn được thứ mình muốn sao?”

Quả hồng nhỏ chỉ cảm thấy vai mình nặng trĩu, lạnh ngắt, giọng nói truyền vào tai càng giống như tiếng thì thầm của ác ma.

Một lúc lâu sau, Quả hồng nhỏ run rẩy chỉ tay vào kẹo đường thổi hình ‘con rồng’ được ông chủ bán kẹo cắm ở chỗ cao nhất: “Em… Em muốn cái đó.”

Ngân Tô nhìn ông chủ ở quầy hàng đối diện, bởi vì khách hàng đều bỏ chạy hết nên ông ta đang cực kỳ không vui: “Ông chủ, tôi muốn cái đó.”

“Cái đó không bán.” Ông chủ mặt mày ỉu xìu: “Mà cô cũng chẳng mua nổi đâu.”

Quả hồng nhỏ nghe ông chủ nói không bán thì đáy mắt kích động vô cùng, nó quên hết sợ hãi và hoảng sợ trước đó: “Chị, em chỉ muốn cái đó thôi.”

Đánh nhau, đánh nhau đi!!

Quả hồng nhỏ dường như đã tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ đánh nhau, toàn thân run lên vì kích động.

“Nhìn kìa, nhóc con nhà tôi thèm ăn đến mức mắc Parkinson luôn rồi kìa…” Ngân Tô sờ đầu Quả hồng nhỏ, thương xót nói: “Không phải chỉ là một que kẹo đường thổi thôi sao. Bảo đảm sẽ cho em ăn mà. Đừng run nữa.”

Quả hồng nhỏ: “…”

“Tôi đã nói là cô không mua nổi rồi mà.” Ông chủ cười nham hiểm, lộ ra hàm răng vàng khè không đều, cách xa hai mét cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ trong miệng ông ta: “Trừ phi cô đổi mạng lấy…”

“Tôi cũng không nói là muốn mua nha.”

“Vậy cô…”

“Rầm!”

Cả gian hàng bị chia làm hai, đồ vật trên bàn rơi rầm rầm xuống đất. Ông chủ tiệm kẹo bị dọa đến mức lảo đảo ngã từ trên ghế xuống.

***

Quả hồng nhỏ cầm kẹo đường thổi hình con rồng bị Ngân Tô dắt về chỗ Quả hồng mềm.

Nó muốn thoát khỏi tay Ngân Tô, trở về bên mẹ nhưng Ngân Tô lại gắt gao giữ chặt nó, căn bản là không giãy ra được, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, vừa tủi thân, vừa sợ hãi.

Kẹo đường thổi hình con rồng trong tay nó không giống chiến lợi phẩm mà càng giống một đạo cụ bị nguyền rủa hơn, muốn vứt đi nhưng lại không dám chứ đừng nói tới ăn.

Quả hồng mềm dường như không phát hiện Quả hồng nhỏ có gì bất thường, thấy Ngân Tô trở về bèn nói: “Sao lại mua cho thằng bé thứ đắt tiền như vậy chứ? Đúng là quá tốn kém rồi.”

“Không đắt.” Ngân Tô mỉm cười: “Vì thấy cậu bé dễ thương nên ông chủ tặng đó.”

Quả hồng mềm: “???”

Quả hồng nhỏ: “…” Đó mà là tặng ấy hả? Đó là cô ép ông chủ ‘tặng’ thì có!

Ngân Tô ấn Quả hồng nhỏ lên ghế, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Bạn nhỏ, em xem, kẹo đường thổi đã có rồi. Bây giờ em có thể nói cho chị biết khi nào chỗ này mở cửa không?”

“Sáu… Sáu giờ, sáu giờ sáng.” Giọng nói Quả hồng nhỏ run rẩy: “Lúc mở, lúc không, cho dù có mở thì cũng chỉ mở được vài phút…”

“Em không gạt chị đó chứ?”

Quả hồng nhỏ lắc đầu nguầy nguậy.

Chỉ mở vài phút, mở hay không còn lại là ngẫu nhiên nữa…

Ngân Tô cảm thấy ngồi rình mãi cũng không đảm bảo, quyết định chủ động xuất kích: “Vậy em có biết là nhân viên nào mở cửa không?”

Quả hồng nhỏ: “Có… Có thấy một vài lần ạ.”

“Tốt lắm, vậy em dẫn chị đi tìm anh ta đi.” Giọng nói của Ngân Tô tràn đầy vui mừng, quay sang Quả hồng mềm nói: “Chị, bạn nhỏ này tuyệt quá, chị có phiền không nếu em dẫn bé ra ngoài chơi một lúc? Như vậy thì chị cũng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.”

Quả hồng nhỏ kinh hãi thốt lên : “…Mẹ.”

Nhưng mà, Quả hồng mềm hiển nhiên là không muốn mang theo đứa bé, mới đầu còn hơi do dự, nhưng nghe xong câu kia của Ngân Tô liền không chút do dự đồng ý: “Được rồi, Tiểu Siêu, con nhớ giúp dì ấy nhé.”

Quả hồng nhỏ: “…”

Ngân Tô kéo Quả hồng nhỏ đi nhưng Quả hồng nhỏ nhất quyết bám chặt lấy ghế không chịu buông, khóc ra tiếng: “Mẹ, con không muốn đi…”

“Đứa nhỏ này, dì đã mua cho con kẹo đường thổi đắt tiền như vậy, con phải báo đáp ân tình này, hiểu chưa?” Quả hồng mềm gỡ tay Quả hồng nhỏ ra, vẻ mặt thoải mái vẫy vẫy: “Đi chơi đi.”

Bình Luận (0)
Comment