Edit: Lexi
Beta: Sơ, Wendy
Quả hồng nhỏ nào có thể thoát được Ngân Tô, bị kéo ra khỏi phạm vi tầm mắt của Quả hồng mềm.
Ngân Tô mang theo Quả hồng nhỏ bắt đầu đi về phía có nhiều NPC tụ tập, “Người này phải không?”
“Người này à?”
“Hay là người kia.”
“Bên kia còn một người, nhìn rõ không? Chị mang nhóc đi qua xem.”
“Như vậy có thấy rõ hơn không?”
Quả hồng nhỏ nhìn NPC bị túm đầu, ấn đến trước mặt mình, co rụt cổ lại, thân thể run rẩy, lắc đầu khẳng định: “Không… Không phải anh ta.”
Ngân Tô mang theo Quả hồng nhỏ đang hoảng loạn lắc lư, nhanh chóng thu hút sự chú ý của một đám NPC.
“Là cô ta sao?”
“Hình như là vậy.”
“Cô ta thế mà lại không chết.”
“Đáng chết, sao cô ta không chết, tại sao lại không chết? Làm sao mà không chết được chứ!!” Những NPC này nổi giận đi xung quanh, la hét: “Gây rối phải chết, phải chết hết!”
“Đúng, cô ta phải chết!”
“Đi bắt cô ta đi, bắt cô ta, bây giờ, ngay lập tức đi bắt cô ta!”
Đám NPC này nóng nảy lại còn thần kinh, huy động toàn bộ lực lượng thề phải bắt cho được cái kẻ đáng ghét gây sự kia, đem cô lột da treo lên cửa lớn.
Ngân Tô nhanh chóng phát hiện ra có NPC đang truy đuổi mình, cô cũng không thèm để ý, túm lấy Quả hồng nhỏ chạy loạn khắp nơi, coi đám NPC kia thành thú cưng cho chạy vòng vòng.
Cô chơi đến vui vẻ, còn Quả hồng nhỏ lại sợ tới mức hồn xiêu phách lạc.
“Là cô ta, chính là cô ta!” Quả hồng nhỏ cuối cùng cũng tìm được NPC có thể mở ra trung tâm du khách, chỉ về cô ta rồi gào lên: “Mọi lần đều là cô ta mở!”
Ngân Tô nhìn theo hướng Quả hồng nhỏ chỉ.
Có một NPC uốn tóc xoăn tay cầm một quyển vở đứng ở cửa ra vào một hạng mục nào đó, đang ghi chép cái gì đó trên vở.
“Nhóc không gạt chị đấy chứ?” Ngân Tô cũng không quá tin tưởng Quả hồng nhỏ.
“Không có không có.” Quả hồng nhỏ xua xua tay, chỉ thiếu thề thốt là nó không có lừa cô.
“Đừng có phụ sự tín nhiệm của chị đấy nhé.” Ngân Tô chụp lấy cổ Quả hồng nhỏ, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bằng không thì cái đầu nhỏ này của nhóc, chị nhìn mà thấy thích lắm đấy.”
“…”
Huhuhu, nó muốn về nhà, muốn tìm mẹ.
***
***
NPC tóc xoăn đang kiểm tra tình hình của từng hạng mục theo thông lệ, vừa ghi chép xong một cái hạng mục chuẩn bị sang hạng mục tiếp theo, ai ngờ ngay khi quay lại liền bắt gặp một gương mặt cười hì hì với mình.
Gương mặt đó áp sát cô ta.
Sát tới mức cô ta có thể thấy rõ cả lỗ chân lông trên mặt đối phương.
Cô ta đứng sau lưng mình từ lúc nào?
Tại sao lại không nghe thấy một chút tiếng động nào?
Đáy lòng NPC tóc xoăn run lên, giọng nói mắc kẹt trong cổ họng mấy giây, lắp bắp thốt ra: “Cô… Cô có chuyện gì không?”
Nói đến đây, NPC nhỏ tóc xoăn mới kịp phản ứng, cô ta vậy mà lại sợ một du khách?
Người đối diện nở nụ cười ngày càng xán lạn: “Chị gái xinh đẹp này, tôi thấy ấn đường của chị có màu đen, sắp có tai họa đổ máu đó nha.”
“???” Ăn nói khùng điên gì vậy? NPC tóc xoăn nhìn cô bằng ánh mắt vừa ân cần lại vừa kỳ dị: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, nhưng cô thì có đấy.”
“Tôi thì có chuyện gì… A!” NPC tóc xoăn kêu thảm một tiếng, hai tay che đầu, da đầu như thể sắp bị lột ra, cô ta la to đứng lên: “Cô làm gì! Mau thả tôi ra, tóc của tôi, đau quá, buông ra… Cô buông ra cho tôi!!”
***
***
“Em… Em có thể đi được chưa?” Quả hồng nhỏ co lại một bên không dám chạy, lúc này thấy Ngân Tô bắt lấy NPC tóc xoăn mới yếu ớt lên tiếng.
Ngân Tô đã nhìn thấy trên ngực NPC tóc xoăn treo một tấm bảng “Quản lý trung tâm du khách”, cô phất tay ý bảo nó có thể đi.
Quả hồng nhỏ liền vội vàng xoay người bỏ chạy, tốc độ kia không đi tham gia trăm mét vượt rào thực sự là có lỗi với thiên phú của nó.
Sau khi Quả hồng nhỏ rời đi, Ngân Tô lôi NPC tóc xoăn đang la lối đi về phía trung tâm du khách, trên đường đi còn gặp không ít người nhưng không có một ai dám đi lên giải cứu NPC tóc xoăn.
Vất vả lắm mới đến được trung tâm du khách, Ngân Tô ấn người lên trên cửa chính: “Mở cửa.”
Hai má NPC tóc xoăn dán lên cửa kính lạnh như băng, cô ta quật cường giãy dụa, quát: “Tôi không có chìa khóa!”
“Nói bậy, rõ ràng cô có.” Ngân Tô lại đè đầu cô ta, kề sát bên tai cô ta âm trầm nói: “Không có cũng phải có, hôm nay cô không mở cái cửa này, tôi sẽ mở đầu cô ra.”
“!!!”
Đồ điên này chạy ra từ bệnh viện tâm thần nào ra vậy!
NPC tóc xoăn sắp phát điên luôn rồi, da đầu bị kéo, cảm giác như không còn là đầu của cô ta nữa. Cô ta động một cái, người phía sau lại càng dùng sức kéo tóc cô ta như hận không thể giật da đầu của cô ta xuống vậy.
Cô ta tin đồ điên này thực sự sẽ làm được.
Phải làm sao đây?
Trong đầu NPC tóc xoăn nhanh chóng xẹt qua vô số cách tự cứu với kế hoạch phản sát lại nhưng chẳng cái nào dùng được.
Ngay lúc NPC tóc xoăn sắp khuất phục, ánh mắt cô ta trong phút chốc thoáng nhìn vào bên trong trung tâm du khách, đáy mắt lướt qua một tia u ám, cô ta mở miệng hô một câu: “Cô thả tôi ra, cô như vậy làm sao tôi mở cửa được!”
“Tôi đâu quan tâm cô mở cửa như thế nào.” Người phía sau hoàn toàn không có ý định buông cô ta ra: “Dù sao cô cũng phải mở cửa ra cho tôi.”
NPC tóc xoăn thiếu chút nữa phun ra hai ngụm máu tươi.
Cô rốt cuộc là muốn đi vào, hay là cố ý bới móc hả?
Ngân Tô không nói đạo lý, NPC tóc xoăn cũng chẳng làm gì được cô, chỉ có thể vặn vẹo cơ thể đi mở cửa, mất cả buổi mới mở được cửa ra.
Ngân Tô kéo cô ta đi vào cùng.
“Trung tâm du khách này của các cô cũng nghèo nàn quá rồi đấy?” Ngân Tô vừa bước vào cửa liền sử dụng ngay quyền hạn của khách du lịch, bắt đầu bình luận: “Chẳng thấy phù hợp với phong cách của công viên các cô gì hết.”
“…”
NPC tóc xoăn không muốn để ý tới Ngân Tô, ánh mắt liên tục nhìn về phía quầy hàng.
Ngân Tô dường như không phát hiện hành động mờ ám của NPC tóc xoăn, mang theo cô ta đi tới bên giá đựng đầy các loại sách tuyên truyền ở cạnh, tiện tay rút ra một cuốn.
Là quyển tập tuyên truyền về công viên giải trí Thiên Đường, bên trên ghi lại tất cả các hạng mục.
Nhưng những hạng mục này không có mục nào được đánh dấu là hạng mục bắt buộc phải chơi.
“Cô muốn tìm cái gì?” NPC tóc xoăn dường như đã nghĩ thông, chủ động lên tiếng hỏi thăm.
“Không biết nữa, tùy tiện xem thôi.”
“…”
Cô!#! $*@# $…
NPC tóc xoăn tuy không thốt ra lời mắng chửi nào nhưng trên mặt lại viết rất rõ ràng.
Ngân Tô không tìm thấy thứ gì đặc biệt có giá trị trên kệ, thuật giám định cũng không có thu hoạch gì, thế là quay đầu nhìn vào bên trong quầy.
NPC tóc xoăn thấy Ngân Tô đi về phía quầy bên kia, đáy mắt dâng lên vẻ kích động nhưng cô ta sợ bị Ngân Tô phát hiện nên lại vội vàng đè xuống.
Ngân Tô nhanh chóng lôi cô ta vào bên trong quầy, trên bàn có không ít vật dụng làm việc.
Ngân Tô giống như thổ phỉ vào thôn, quăng hết đồ vô dụng xuống đất, NPC tóc xoăn nhìn mà khóe miệng run rẩy.
Không sao không sao.
Một lát nữa sẽ cho cô ta đẹp mặt!
NPC tóc xoăn âm thầm tự an ủi mình trong lòng, di chuyển theo bước chân của Ngân Tô, chẳng mấy chốc đã tới gần nơi sâu nhất bên trong quầy hàng. Cô ta thấy Ngân Tô đang lục đồ trên bàn, tuy cổ áo cô ta vẫn bị tóm chặt nhưng tay cô ta vẫn có thể vươn ra…
NPC tóc xoăn lặng lẽ vươn tay ra, s* s**ng bên trong.
Thế nhưng cô ta lục lọi cả buổi cũng không tìm thấy đồ mình muốn tìm, rõ ràng là nó ở chỗ đó mà… Tại sao lại không tìm thấy?
NPC tóc xoăn không phát hiện, ngay bên cạnh bàn tay cô ta có một chùm tóc đang đung đưa qua lại theo bàn tay cô ta.