Edit: Lexi
Beta: Sơ
Nhưng vào lúc này, NPC tóc xoăn cảm giác sờ được một cái nút, cô ta không kiềm được biểu tình trên gương mặt, lộ ra vẻ mừng rỡ điên cuồng.
Cũng không để ý đến có làm kinh động đến Ngân Tô hay không, cô ta đột nhiên vừa dùng lực, cơ thể nghiêng qua đó rồi ngón tay ấn mạnh cái nút.
Ngay khoảnh khắc cái nút ấn xuống, vẻ kích động trong đáy mắt NPC tóc xoăn gần như trào ra.
Cô ta chết chắc rồi!!
Cô ta chết chắc.
NPC tóc xoăn đột nhiên nhìn thấy một gương mặt ghé sát lại gần, gương mặt đó lộ ra một nụ cười thân thiện: “Có chuyện gì mà vui vẻ thế? Nói ra để tôi cũng vui chung với.”
Nghĩ đến việc mình vừa ấn nút báo động, chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến nên không cần phải sợ hãi cô ta.
Vì vậy NPC tóc xoăn cười lạnh một tiếng: “Bắt giữ nhân viên công tác của công viên giải trí Thiên Đường, cô đừng hòng ở lại đây được nữa.”
Ngân Tô cúi xuống nhìn, thấy cái nút màu đỏ” “Cô gọi người à.”
“Biết rõ là tốt, khuyên cô mau chóng thả tôi ra.” NPC tóc xoăn có thêm tự tin, khuôn mặt đầy vẻ oán độc: “Bằng không thì cô chỉ có một con đường chết thôi.”
“Cô nói đúng, cô tốt nhất là nên cầu nguyện người đến không phải đồng nghiệp hay cấp trên của cô, nếu không thì cô cũng chỉ có con đường chết.”
“?”
NPC tóc xoăn chậm mất nửa nhịp mới kịp phản ứng lại ý trong lời nói của cô, vẻ oán độc trên gương mặt lập tức trở nên vặn vẹo.
***
Một đám NPC rất nhanh đã đến trung tâm du khách, dẫn đầu là một NPC trước ngực có đeo tấm bảng ‘Quản lý điều hành’, người này cũng chính là quản lý xuất hiện ở quầy bán vé trước đó.
Quản lý đẩy cửa trung tâm du khách ra, dẫn người hùng hổ xông vào.
Trung tâm du khách vốn không lớn, giờ chen thêm một đám người khiến cả không gian càng trở nên chật hẹp.
Tuy nhiên điều khiến bọn họ kinh hãi là người đang nằm gục bên cạnh quầy, chỉ lộ ra một cái đầu, trợn mắt há hốc nhìn về phía cửa lớn.
“Soạt!”
Cái đầu kia đột nhiên biến mất sau quầy.
Sau đó một người từ sau quầy đứng lên, đối diện với bọn họ, ngẩn người một chút, sau đó giơ tay lên chào hỏi như chào bạn cũ: “Là anh à, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Quản lý: “…”
Là cái gai hay gây chuyện này!
“Anh tới vừa đúng lúc.” Ngân Tô vẫy tay với quản lý: “Tôi có vấn đề muốn khiếu nại.”
Quản lý hít sâu một hơi, nhìn về phía cửa, thấy cửa lớn bị người của mình chặn lại, đoán chắc cái gai này không thoát được, khuôn mặt trắng bệch mới gượng gạo nở một nụ cười giả tạo: “Vị khách này, cô có vấn đề gì muốn khiếu nại sao?”
Trong lúc quản lý nói chuyện, đám NPC khác lặng lẽ bao vây quang quầy.
Ngân Tô ghé vào trên quầy, không thèm để ý tới mấy động tác nhỏ của đám NPC này: “Trước đó tôi chơi Tàu lượn siêu tốc, tôi cảm thấy mấy người phân biệt đối xử với du khách, tôi nghi ngờ các người cố ý nhằm vào tôi, chuyện này các người phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng.”
“Thật sao?” Quản lý giả vờ như không biết: “Sao lại có chuyện như vậy, công viên giải trí của chúng tôi chưa từng xảy ra tình huống như vậy, có phải quý khách đã làm gì đó đắc tội với nhân viên không?”
Ngân Tô nhướng mày: “Ý của anh là, đây là vấn đề của tôi?”
Quản lý thấy người của mình đã bao vây chặt quầy, nụ cười giả tạo biến mất, lạnh lùng cười một tiếng: “Bằng không thì là vấn đề của chúng tôi chắc? Bắt cô ta lại cho tôi!!”
Quản lý ra lệnh, những NPC khác đồng loạt xông lên.
Cô gái đứng trong quầy không hề lay động, vừa thất vọng vừa bất lực lắc đầu: “Không chấp nhận khiếu nại của du khách thì thôi đi, vậy mà còn muốn giết người diệt khẩu.”
“Ầm!”
NPC vừa nhảy vào bên trong quầy bị xúc tu từ bên dưới quầy vung trúng, bay lên đụng vào trần nhà rồi rơi xuống, nện trúng cái bàn làm bằng đá cẩm thạch, cơ thể mềm oặt lăn xuống đất.
Những NPC khác đồng thời bị đứng hình, nhìn xúc tu kỳ lạ rút về dưới quầy, đó là thứ gì?
Ngân Tô tiếp tục nói: “Thật khiến người ta mở mang tầm mắt mà.”
Quản lý lên cơn giận dữ quát lên: “Giết cô ta!”
Cơn giận dữ của quản lý giống như đầu roi quất vào người đám NPC đang đứng hình, tất cả lại bắt đầu hành động.
Bọn họ xông vào trong quầy, vươn tay định bắt lấy cô gái đang đứng đó.
Một xúc tu đen lại lao ra từ dưới quầy, quấn lấy một cánh tay, dùng sức xé mạnh.
“Á!”
Cánh tay của NPC đó trực tiếp bị kéo đứt.
Mặc khác, một cái xúc tu khác vòng ra sau lưng anh ta, sắc bén như lưỡi dao đâm xuyên qua cơ thể anh ta, cả người anh ta đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, đập mạnh vào trần nhà phía trên.
“Ầm!”
“Rầm! Keng keng keng!!”
“Aaa, cứu mạng ——”
Quản lý không ngờ mình mang nhiều người đến như vậy mà không có một ai đánh được, trong cơn giận dữ, anh ta lại nảy sinh vài phần sợ hãi, quay người định mở cửa rời đi.
Tuy nhiên, cánh cửa lúc vào dễ dàng bao nhiêu, lúc này lại bất động, dù anh ta có dùng sức thế nào cũng không thể kéo ra được.
Một xúc tu đen từ trên đỉnh đầu rủ xuống, đến gần trước mắt. Lúc này, quản lý mới nhìn rõ đây đâu phải là xúc tu, đây là tóc… Tất cả đều là tóc!
Xúc tu tóc di chuyển theo từng chuyển động con ngươi của anh ta, quản lý chậm rãi buông tay nắm cửa,từ từ lùi về sau…
Nhưng mà chưa đi được hai bước, cổ anh ta chợt thắt lại, cơ thể anh ta bị một lực mạnh kéo bay lên, trước mắt tối sầm, giây tiếp theo lưng anh ta đập vào thứ gì đó, sau cơn đau dữ dội là cảm giác tê dại choáng váng.
***
Đêm dần sáng, đèn neon trong công viên giải trí dần tắt.
Nhưng lượng du khách trong công viên không hề giảm bớt, vẫn náo nhiệt vô cùng.
“Tí tách…”
“Tí tách, tí tách…”
Mặt đất hỗn loạn đã tụ lại thành một vũng máu, có máu từ trên cao rơi xuống, tí tách rơi vào vũng máu.
Một người đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh vũng máu, lúc này đang lơ đãng lật tập danh sách nhân viên trên tay, cô căn bản không nhìn, chỉ cầm trên tay đùa nghịch.
Lúc Hồ Dược Minh bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đứng sững ở cửa cùng với Quách Tân Võ, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Anh ta và Quách Tân Võ quay trở lại quảng trường trung tâm, đi ngang qua trung tâm du khách, Quách Tân Võ phát hiện ra ổ khóa cửa lớn của trung tâm du khách đã biến mất.
Bọn họ còn cho rằng trời sáng nên trung tâm du khách mở cửa, liền muốn qua xem có manh mối mới nào không.
Ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng… Quái dị như vậy.
“Các anh đang làm gì ở đây vậy… Ồ, trung tâm du khách mở cửa rồi sao?” Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan cũng đã trở lại, dáng người Hồ Dược Minh to lớn như vậy, từ xa bọn họ đã nhìn thấy.
Thấy không ai trả lời mình, Hạ Hiểu Lương kéo Thanh Lan đi tới: “Sao các anh không nói gì?”
Tuy Hồ Dược Minh đã che khuất không ít tầm nhìn nhưng đến gần rồi vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên trong qua cửa kính.
Hạ Hiểu Lương nuốt lời định nói vào trong, nếu là cậu ta nhìn thấy cảnh tượng này thì e là cũng không nói nên lời.
Mấy người lặng lẽ lui ra ngoài cửa, nhỏ giọng bàn tán.
“Tình hình gì vậy?”
“Không biết, lúc chúng tôi quay lại phát hiện cửa trung tâm du khách không khóa, cứ tưởng trời sáng nên trung tâm du khách mở cửa, ai ngờ…”
“Vũng máu đầy đất này đều là do cô ta làm sao?”
“Chẳng lẽ là NPC tự tàn sát lẫn nhau? Cũng không phát hiện thi thể đâu.”
“Chúng ta có nên đi vào không?”
“Anh dám vào à?”
“Đợi những người khác đi.” Hồ Dược Minh cảm thấy người đông thế mạnh, cũng tăng thêm can đảm.