Edit: Lexi
Beta: Sơ
“Hải Đường với Thương Nghênh Nghênh vẫn chưa về à?”
“Không thấy họ.”
“Trình Lạc và Tông Hi Nguyệt cũng chưa trở về.”
“Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Chuyện tốt không nói cứ nói chuyện xấu, cậu không thể mong điều tốt đẹp hơn à?”
“Tôi có nói gì đâu, Quách Tân Võ cậu có bị bệnh không vậy…”
“Thôi đi, đừng cãi nhau nữa, không sợ người bên trong ra tay bịt miệng các cậu à.” Hồ Dược Minh ngăn cản một cuộc đại chiến: “Đợi thêm một lát nữa đi.”
Quách Tân Võ đảo mắt, rụt người vào trong bóng tối bên cạnh.
Thanh Lan nhíu mày, nhưng cũng sợ người bên trong thực sự xông ra cho mỗi người một rìu.
Người ở trung tâm du khách không ra, cũng không có du khách nào đến đây, thế là bọn họ đứng ở cửa chờ.
Người bên trong cũng không ra, dường như không nhìn thấy bọn họ.
Nếu không phải mọi người đều ở đây, một mình thật sự không dám đứng ở chỗ này.
Khoảng mười mấy phút sau, Hải Đường và Thương Nghênh Nghênh, Lương Vân cùng nhau trở về, họ đi một vòng ở quảng trường trung tâm nhưng không thấy ai, cuối cùng mới tìm tới được đây.
Người trở về cuối cùng là Tông Hi Nguyệt và Trình Lạc.
Trình Lạc đỡ Tông Hi Nguyệt, hai người đều có chút chật vật, sắc mặt Tông Hi Nguyệt trắng bệch, máu dính trên quần áo vẫn còn rất mới, rõ ràng không phải do hạng mục Ma pháp xuyên không tạo ra.
Hải Đường nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Họ không chọn chơi hạng mục nào, chỉ đi loanh quanh trong công viên để tìm manh mối. Vì vậy, họ không gặp chuyện gì quá nguy hiểm. Những người khác đều không có khác biệt gì so với lúc tách ra, không có thương vong.
Sắc mặt Trình Lạc khó coi nói: “Chúng tôi gặp một NPC thú bông sói đen, anh ta mời chúng tôi chơi một hạng mục không được từ chối.”
“Hạng mục bắt buộc à?”
“Không phải.”
Họ gặp búp bê sói đen còn tưởng là may mắn, giống như những gì mọi người nói trước đó, trực tiếp từ chối búp bê sói đen.
Nhưng búp bê sói đen lập tức thay đổi sắc mặt, cưỡng ép dẫn họ đi bắt đầu trò chơi.
Độ khó của hạng mục này không bằng Tàu lượn siêu tốc và Ma pháp xuyên không nhưng cũng rất nguy hiểm.
“Cũng may có Tông Hi Nguyệt.” Trình Lạc thở ra một hơi, lại cảm kích nhìn Tông Hi Nguyệt: “Nếu không có cô ấy phản ứng kịp thời, chúng tôi có lẽ đã không thể ra được, cũng trách tôi sơ ý, nếu không cô ấy cũng sẽ không bị thương.”
Tông Hi Nguyệt không biết là vì đau hay là vì sống sót trở về mà kích động, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Là anh Trình đưa tôi ra ngoài, tôi chỉ làm những gì trong khả năng của mình thôi.”
Quách Tân Võ trợn mắt trừng một cái, lại bắt đầu lải nhải: “Nếu cô không có chút tác dụng nào thì chẳng phải là đồ bỏ đi sao. Trong hiện thực nếu làm đồ bỏ đi xinh đẹp thì vẫn có người theo đuổi, nhưng trong trò chơi này ai sẽ vì cô mà chết thay chứ? Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!”
“Quách Tân Võ, anh có phải ghét phụ nữ không?” Thanh Lan có chút cạn lời: “Sao cứ nhằm vào người chơi nữ vậy?”
“Anh ta với Diêu Niên cũng cãi nhau mà.” Hồ Dược Minh nói một câu công bằng, mặc dù mồi lửa là Tông Hi Nguyệt.
Quách Tân Võ ngược lại không phản ứng gì nhiều với lời nói đó, chỉ đảo mắt lên trời: “Tôi ghét người không được à?”
Thanh Lan: “Được, anh ghét cái gì cũng được nhưng anh có năng lực đến đâu? Chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.”
“Mấy người muốn cãi nhau thì đi ra chỗ khác, chúng tôi không muốn nghe.” Hồ Dược Minh chỉ tay về phía chỗ đất trống bên cạnh cho hai người, “Nếu không được thì đánh nhau đi. Đến lúc nào rồi còn lục đục nội bộ.”
Quách Tân Võ chỉ dám bắt nạt kẻ yếu còn đối với kẻ mạnh lại không dám lên tiếng.
Thanh Lan cười lạnh một tiếng, cũng không nói nữa.
Quách Tân Võ tuy nói chuyện khó nghe nhưng cậu ta cũng không làm gì gây tổn hại đến lợi ích của mọi người. Hồ Dược Minh trước đây đi cùng cậu ta cũng phát hiện ra Quách Tân Võ cũng có chút bản lĩnh.
Nếu không với cái miệng đó, làm sao cậu ta sống được tới bây giờ.
Hải Đường không tham gia vào ân oán của người chơi, tổng kết lại nội dung vừa rồi: “Trong công viên trò chơi có những NPC thú bông không phải là hạng mục bắt buộc, và nếu bị NPC thú bông của hạng mục bắt buộc mời thì không thể từ chối tham gia hạng mục.”
Tin tức này cũng không tính là tin tốt lành gì.
Họ còn bốn hạng mục bắt buộc chưa tìm ra, kế tiếp họ còn phải phân biệt NPC thú bông.
Hải Đường vừa đến còn chưa biết chuyện bên trong du khách trung tâm, “Bên trong có chuyện gì vậy?”
Người phát hiện đầu tiên, Hồ Dược Minh lắc đầu: “Chúng tôi cũng không rõ, lúc đến thì bên trong đã như vậy, cô ấy ngồi ở trong đó cũng không động đậy….”
Hải Đường quan sát một lúc qua cửa kính dính đầy dấu tay máu, cuối cùng gõ cửa.
Bên trong rất nhanh có tiếng đáp lại: “Mời vào.”
Hải Đường mở cửa ra, mùi máu tanh xông thẳng vào mặt, máu me đầy sàn gần như không có chỗ để đặt chân.
Sao lại có nhiều máu như vậy?
Cho dù cắt trúng động mạch chính của NPC cũng không đến mức có nhiều máu thế này chứ? Đây quả thực giống như có người dùng máu để lau sàn.
Hải Đường bình tĩnh bước vào bên trong.
Nữ sinh ngồi ở vị trí gần quầy, chỗ đó chỉ vương vài vết máu, so với những nơi khác thì coi là sạch sẽ.
Những người khác thấy Hải Đường đi vào, người bên trong không phản ứng gì nhiều nên cũng đi theo vào.
Hải Đường nhìn NPC không biết bằng cách nào mà bị ghim vào tường, dường như còn thở, “Tiểu Bạch tiểu thư, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Sao lại có nhiều máu thế này?”
Ngân Tô gác chân phải lên đầu gối chân trái, mũi chân gõ nhịp lên xuống, giọng điệu thản nhiên: “Chắc chắn là máu của NPC rồi.”
Quản lý điều hành dẫn theo một đám NPC, đám NPC trước đây từng đuổi theo cô cũng đuổi tới đây, số lượng tăng lên nhanh chóng.
“…”
Vậy NPC đâu?
Trong này chỉ có một NPC… Còn đang bị treo trên tường.
Cho dù thật sự có nhiều NPC từng tới đây, thì cô đã làm gì mà dẫn dụ nhiều NPC đến thế?
Hơn nữa cô còn ngồi đó nhìn NPC… Thật b**n th**.
“Chúng tôi có thể lục soát căn phòng này một chút được không?” Hải Đường hít một hơi, việc chính quan trọng hơn.
“Tùy ý.”
Được Ngân Tô cho phép, Hải Đường bảo những người khác chia ra tìm kiếm.
Căn phòng này rất có thể bị cô lục soát rồi nhưng chắc vẫn còn thứ gì đó hữu ích cho bọn họ.
***
Trong lúc tìm kiếm, người chơi cố gắng tránh xa vị trí của Ngân Tô, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng sột soạt lục lọi, không ai nói chuyện.
Có không ít đồ vật bị vứt xuống sàn, trên sàn có máu, nhặt lên cũng không thấy rõ chữ.
Trung tâm du khách nhìn từ bên ngoài không lớn, bên trong cũng quả thực không lớn.
Thanh Lan kéo tay Hạ Hiểu Lương đứng bên cạnh, hạ giọng nói: “Ở đây có một cái nút.”
Hạ Hiểu Lương nhìn theo: “Dùng để làm gì?”
“Không biết, không thấy có ký hiệu gì cả.”
Hai người nhanh chóng gọi những người khác đến, mấy người cùng nhau nhìn chằm chằm vào cái nút đó để nghiên cứu.
“Có khi nào là một không gian khác không? So với toàn bộ khu vực công viên thì trung tâm du khách này quá nhỏ.”
“Chỗ khác còn có không?”
“Không thấy, chỉ tìm được mỗi cái nút này.”
“Hay là ấn thử xem?”
“Nhỡ có nguy hiểm thì sao?”
“Vậy chúng ta đứng đây nhìn cũng vô ích thôi, ấn xong chúng ta chạy đi, nếu không có nguy hiểm thì quay lại.”
“Ai ấn đây?”
“Sao phải có người ấn, dùng đạo cụ ấy, mọi người có thể ra ngoài chỗ an toàn.”