Edit: Lexi
Beta: Sơ
“Hình như có thể…”
“Các người nóng lòng muốn gặp NPC đến vậy à?”
Những người chơi đang chen chúc dưới quầy đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên quầy. Một cái đầu thò ra nhìn họ, ngược sáng nên không nhìn rõ cảm xúc trong mắt đối phương.
Cái đầu kia chậm rãi biến mất khỏi phía trên quầy, giọng một cô gái thở dài nhẹ nhàng vang lên: “Không ngờ các người lại dũng cảm đến thế.”
Lời của Ngân Tô khiến mọi người lập tức nghĩ đến một thứ —— Nút báo động.
Bọn họ dường như biết được những vũng máu trên mặt đất này từ đâu ra rồi… Vấn đề là, thi thể đâu?
Không ai dám hỏi câu hỏi này, mọi người tạm thời bỏ qua cái nút, tiếp tục tìm kiếm những chỗ khác.
Họ không nói chuyện, tìm thấy những thứ hữu ích thì để sang một bên, đợi tìm xong tất cả các chỗ rồi mới tụ tập lại trao đổi những thứ đã lấy được.
“Trên này có giới thiệu về các hạng mục của toàn bộ công viên giải trí, nhưng không đánh dấu các hạng mục nhất định phải chơi, tàu lượn siêu tốc và ma pháp xuyên không cũng có giới thiệu.”
Đây là tờ rơi quảng cáo tìm thấy trên kệ.
Tờ rơi quảng cáo có hình ảnh minh họa, tuy không đầy đủ… Nhìn qua cũng không thể phân biệt được có nguy hiểm hay không, nhưng ít nhất cũng giúp họ hiểu rõ công viên giải trí này có bao nhiêu hạng mục.
“Đây còn có bản đồ khu vực nữa.”
Khu vực rộng lớn như vậy, trước đây mọi người đều tách ra khám phá nên bản đồ vẫn hữu ích.
Nhưng ngoài những thứ này ra thì không có thứ gì hữu ích hơn nữa, không tìm thấy hạng mục nào nhất định phải chơi, cũng không tìm thấy manh mối nào liên quan đến vé vào cửa.
Hồ Dược Minh im lặng ra hiệu cho Hải Đường nhìn chồng đồ vật mà Ngân Tô đang cầm trên tay.
Thứ đó chắc chắn hữu ích.
Hơn nữa nhìn trông có vẻ như được tìm thấy ở đây.
Hải Đường im lặng một lát, đi về phía Ngân Tô, không biết đã trao đổi gì, cuối cùng Hải Đường cầm đồ vật trở về.
Hồ Dược Minh ngạc nhiên: “Sao cô ấy lại cho?”
Hải Đường: “Điểm tích lũy.”
Đơn giản vậy sao?
Những người chơi đầu óc không bình thường như thế này căn bản không để ý đến điểm tích lũy, thậm chí có loại người thích nhìn người khác chết, cố ý phá hủy manh mối…
Hồ Dược Minh hít một hơi, trước tiên nhìn thứ Hải Đường mang về: “Đây là cái gì?”
Hải Đường không để ý đến số điểm tích lũy mình đã dùng, đưa một quyển trong số đó cho Hồ Dược Minh: “Danh sách nhân viên và bảng phân công ca trực.”
Những người khác thấy Hải Đường đưa cho Hồ Dược Minh một quyển, cũng lập tức xúm lại xem cùng.
Danh sách nhân viên rất dày, chỉ nhìn độ dày này thôi cũng có thể thấy số lượng nhân viên của toàn bộ công viên giải trí nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán của họ.
Bảng phân công ca trực cũng chi chít toàn là tên, nhưng bên trên ghi chú chính xác đến từng vị trí, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng có bảng phân công chi tiết.
Hải Đường lật về phía sau, rất nhanh đã nhìn thấy tình hình phân công ca trực của nhân viên NPC thú bông.
Lương Vân và Thương Nghênh Nghênh vừa đúng lúc đứng cạnh Hải Đường, Lương Vân liếc mắt thấy bảng phân công ca trực của nhân viên thú bông, khẽ hít một hơi: “Nhiều vậy sao?”
Cột đầu tiên là loại thú bông, ví dụ như đại bàng vàng, thỏ trắng, cáo tuyết, gấu nâu, sói đen… Đếm sơ qua vậy mà có đến ba mươi mấy loại.
“Nhiều NPC thú bông như vậy, chúng ta mới gặp được mấy con chứ?”
Ngoài mấy NPC thú bông đã gặp, căn bản chưa thấy con nào khác…
Hải Đường: “Những NPC thú bông gặp khi mới vào công viên có lẽ đều tương ứng với các hạng mục nhất định phải chơi, một thời gian sau mới xuất hiện những NPC thú bông của các hạng mục không bắt buộc nhưng không thể từ chối chúng.”
Thanh Lan liếc nhìn đồng đội, tiếp lời Hải Đường: “Vậy nên chúng ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tìm đủ các hạng mục bắt buộc phải chơi rồi.”
Nếu tìm đủ các hạng mục bắt buộc, bây giờ họ chỉ cần nghĩ cách xác định độ nguy hiểm của các hạng mục, rồi lựa chọn chơi những trò chơi đó là được.
Bây giờ không chỉ phải chơi trò chơi mà còn phải đề phòng NPC thú bông mời họ chơi những trò chơi không thể từ chối.
Vấn đề là họ lại không thể không tiếp xúc với NPC thú bông, bởi vì những hạng mục bắt buộc còn lại nằm trong tay chúng.
Thương Nghênh Nghênh thở dài: “Phó bản tử vong căn bản không chừa đường sống cho người chơi mà!”
Trình Lạc lo lắng nói: “Vậy chúng ta còn có thể qua ải không?”
Quách Tân Võ hừ lạnh một tiếng: “Anh mang tâm lý như vậy thì đương nhiên không ra được rồi, còn chưa gặp nguy hiểm mà đã tự tiêu cực, có đường sống cũng không đến lượt anh.”
Trình Lạc: “…”
Thực tế chứng minh Quách Tân Võ quả thật không nhắm vào ai, chỉ cần cậu ta thấy lời ai không lọt tai là sẽ bắt đầu lải nhải.
Mọi người trực tiếp làm lơ cậu ta.
Hải Đường: “Mọi người nói một chút về những phát hiện tối qua đi.”
“Tối qua chúng tôi không phát hiện thêm hạng mục bắt buộc nào mới.” Thương Nghênh Nghênh mở lời trước: “Nhưng hạng mục Tinh linh kỳ duyên này hình như không có trẻ con nào chơi, tôi đã quan sát một lúc ở cổng thì chỉ thấy người lớn ra vào.”
Hạ Hiểu Lương ngạc nhiên: “Nghe tên tôi còn tưởng đây là trò thích hợp cho trẻ con chơi chứ.”
Cái tên Tinh linh kỳ duyên này, quả thật nghe qua giống như được thiết kế riêng cho trẻ con vậy.
Ai ngờ lại không có đứa trẻ nào đến.
Không thích hợp cho trẻ con chơi, vậy thì lúc này bọn họ đang là trẻ con cũng không thể đi được.
Hồ Dược Minh: “Truyền thuyết Thị trấn Cổ tích ngược lại rất thích hợp cho trẻ con chơi, chúng tôi ở cổng vào đều thấy NPC dẫn theo trẻ con đến, hạng mục này chiếm diện tích rất lớn nhưng ở cổng ra hầu như không thấy trẻ con ra… NPC đi ra trên người đều có vết cắn xé, hơn nữa rất lâu mới có một NPC ra, tỷ lệ sống sót rất thấp, cảm giác rất nguy hiểm.”
Trong lòng mọi người lại chùng xuống.
Số lượng NPC còn sống sót ở cửa ra có thể dùng để tham khảo mức độ nguy hiểm của toàn bộ hạng mục.
Nếu ngay cả NPC cũng không ra được mấy người, vậy thì những người chơi được “chăm sóc đặc biệt” sẽ chỉ phải đối mặt với những thử thách khó khăn hơn.
Hai hạng mục bắt buộc đã biết, một cái nghi là không dành cho trẻ con chơi, một cái thì thích hợp nhưng độ nguy hiểm lại rất cao.
“Vậy còn vòng đu quay thì sao?”
“Vòng đu quay là hạng mục dành cho hai người.” Vòng đu quay nằm ở Thế giới Hạnh phúc, do Hải Đường phụ trách, “Không giới hạn độ tuổi, số lượng NPC đi ra không ít.”
“Vậy hạng mục này không nguy hiểm sao?”
Hải Đường lắc đầu: “Tôi thấy hạng mục này rất nguy hiểm.”
Hạ Hiểu Lương, người đã vượt qua trò tàu lượn siêu tốc nói: “Số lượng NPC đi ra không ít, vậy tỷ lệ sống sót của chúng chắc là rất cao. Cho dù độ nguy hiểm đối với người chơi có cao hơn một chút, chúng ta lợi dụng các loại đạo cụ, chắc là có thể qua ải chứ?”
Hải Đường: “Tôi đã quan sát những NPC đi vào theo cặp, không có một ai là đi ra theo cặp cả, hoặc là cả hai đều không ra, hoặc là chỉ có một người ra.”
Hạng mục dành cho hai người, nhưng chỉ có một người ra, có nghĩa là gì?
Có nghĩa là ——
“Phải chết một người, người còn lại mới có thể qua ải trò chơi.”
Hai người sống một, đây chẳng phải là điển hình của việc tự tàn sát lẫn nhau sao.
“Chúng ta có thể lập đội với NPC mà.” Tông Hi Nguyệt cẩn thận lên tiếng: “Lúc ở trong Ma pháp xuyên không không có NPC quản, chỉ cần hai người là được, chỉ cần lập đội với NPC như vậy có thể tránh cho chúng ta tự tàn sát lẫn nhau.”
Hạ Hiểu Lương không đồng ý: “Lỡ như quy tắc này không giống với Ma pháp xuyên không thì sao?”
Tông Hi Nguyệt mím đôi môi vẫn còn hơi trắng bệch: “Chị Hải Đường vừa nói rồi, có du khách đi một mình vậy thì chúng ta có thể tách ra đi vào.”
Rốt cuộc vào vòng đu quay bằng cách nào, có vào được hay không, người chơi có những ý kiến khác nhau, chia thành hai phe.