Edit: Lexi
Beta: Sơ
“Đã trôi qua nửa ngày rồi, hôm nay chúng ta phải hoàn thành hai hạng mục.” Hải Đường không để mọi người tranh cãi mà định hoàn thành hai hạng mục khác trước: “Đi chơi Tàu lượn siêu tốc với Ma pháp xuyên không trước đi.”
Hồ Dược Minh, Quách Tân Võ và Tông Hi Nguyệt đã hoàn thành Ma pháp xuyên không.
Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan đã hoàn thành Tàu lượn siêu tốc.
Những người còn lại thì chưa hoàn thành hạng mục nào.
Hải Đường vô hình đã trở thành người dẫn đầu, cô ấy quyết định hôm nay tất cả mọi người phải hoàn thành hai hạng mục đã biết mà đã có người chơi đã từng chơi là Tàu lượn siêu tốc và Ma pháp xuyên không.
Những người chơi nào hoàn thành hai hạng mục này và còn sống sót mới có tư cách tiếp tục thảo luận về các hạng mục tiếp theo.
***
Ngân Tô không đi cùng những người chơi đó, những người khác muốn mời cũng không dám mời, bây giờ cầu thần không bằng tự cầu mình, vì vậy mọi người nhanh chóng rời khỏi trung tâm du khách.
Ngân Tô chờ bọn họ rời đi, lại ngồi một lúc mới gỡ rác treo trên tường xuống, rời khỏi trung tâm du khách.
Cô không đi tìm những hạng mục khác mà đi về phía cổng chính.
Cánh cổng đi vào chỉ có lối vào, không thấy lối ra.
Cô vừa bước tới sẽ bị nhân viên chặn lại, nói với cô lối ra không ở đây, muốn rời khỏi công viên giải trí thì phải đi đến chỗ lối ra.
Nhưng lối ra ở đâu thì nhân viên lại im lặng không nói.
Ngân Tô muốn ra ngoài chắc chắn có thể xông ra, nhưng cô không làm như vậy, dù sao xông ra rất có thể bị cho là cố ý trốn khỏi bản đồ phó bản, sẽ bị trò chơi trực tiếp cho nổ đầu.
Ngân Tô đi vòng đến phía quầy bán vé, cô không thấy cửa nhưng lần trước quản lý đã mở cửa đi ra, chứng tỏ chắc chắn có cửa để vào.
Ngân Tô s* s**ng xung quanh một hồi lâu cũng không phát hiện ra chỗ nào có cửa bí mật.
Cuối cùng Ngân Tô quyết định phục kích.
Cô không tin NPC không tan làm!
Ngân Tô ngồi xổm gần quầy bán vé, trêu chọc mèo chó, đứa trẻ nào đi qua cô cũng phải khóc thét lên hai tiếng, khiến nhân viên gần đó liên tục quay đầu nhìn cô.
Nhưng người phía sau hoàn toàn không để ý, hễ chạm phải ánh mắt của nhân viên nào là bắt đầu sờ vào rìu, bộ dạng hăm hở muốn xông lên so tài một phen.
Vì vậy dù có du khách phàn nàn về Ngân Tô trêu mèo ghẹo chó nhưng cũng không có nhân viên nào dám đến quản cô.
Lúc Ngân Tô chọc khóc đứa trẻ thứ n, cô cuối cùng cũng liếc thấy từ bụi cây đằng xa chui ra một NPC, lại còn là một người quen mặt.
Đối phương nhìn thấy cô, rõ ràng cũng ngẩn người, định bỏ chạy.
Ngân Tô lập tức đứng dậy đuổi theo.
Nhân viên bán vé chạy chưa được bao xa đã bị đuổi kịp, Ngân Tô túm lấy cô ta kéo về bụi cây gần quầy bán vé, bắt nhân viên bán vé dẫn mình vào trong.
“…Cô muốn vào đó làm gì?” Nhân viên bán vé gào lên đầy tuyệt vọng: “Trong đó không có gì hết!”
Ngân Tô hung dữ ấn rìu lên cổ cô ta: “Mặc kệ tôi, mau dẫn đường đi, nếu không tôi sẽ cho cô đi đoàn tụ với người quản lý tốt của cô đấy.”
Cảm giác lạnh lẽo trên cổ khiến nhân viên bán vé run rẩy, lắp bắp nói: “Cô cô cô… Cô làm gì quản lý rồi?”
“Đương nhiên là giết rồi.”
“!!!”
Ngân Tô tiếp tục khoe khoang chiến tích của mình: “Tôi không chỉ giết quản lý của cô, tôi còn giết quản lý trung tâm du khách nữa đó, còn cả quản lý điều hành nữa, quản lý của mấy người cũng khá nhiều đấy.”
“…”
Cho một tên sát nhân vào công viên rồi!!
Nhân viên bán vé nhỏ bé không dám chống cự, dẫn Ngân Tô xuyên qua bụi cây, mở một nắp giếng giống như nắp cống, bên dưới có một đường hầm.
Sau khi xuống dưới, đi qua khoảng hai mét thì lại có một cái thang đi lên.
Leo lên trên là một căn phòng, căn phòng không rộng lắm, chỉ đặt một cái bàn và hai cái ghế, trên tường bên cạnh treo một vài bộ quần áo.
Ở phía đối diện có một cánh cửa.
“Sau cánh cửa đó là quầy bán vé.” Nhân viên bán vé chỉ vào cánh cửa đó.
Ngân Tô lộ vẻ thương cảm: “Các người đi làm cũng không dễ dàng gì.”
Nhân viên bán vé: “…” Ha ha.
Ngân Tô mở cửa đi ra, cửa sổ bán vé đã được kéo xuống, bên trong không nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài cũng không nhìn thấy bên trong.
Ngân Tô nhìn thấy vé vào công viên giải trí trên bàn.
Đáng tiếc những vé này đều là loại vé không có số mã hóa mà du khách cầm trong tay.
Ngân Tô kéo ngăn kéo dưới bàn ra, những tấm vé trước đó để trong đó đã biến mất không dấu vết.
“Vé ở đây đâu rồi?”
Nhân viên bán vé lắc đầu chối tội: “Tôi không biết, hôm nay tôi đi làm đã không thấy rồi, có lẽ đồng nghiệp ca trước đã bán hết rồi.”
Ngân Tô không tin lời nhân viên bán vé.
Nhưng lần này nhân viên bán vé kiên quyết không chịu nhả lời, câu hỏi này cô ta không thể trả lời.
Ngân Tô đổi sang một câu hỏi khác: “Vé có mã và không có mã khác nhau ở chỗ nào?”
“Khác nhau?” Sắc mặt nhân viên bán vé trắng bệch, nhưng lúc này đáy mắt lại ánh lên vài tia sáng, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên đầy ác ý: “Vé có mã là vé đặc biệt của công viên chúng tôi, những du khách nào có được loại vé này đều là những kẻ xui xẻo.”
Ngân Tô tò mò: “Tại sao?”
Nhân viên bán vé chậm rãi xoay đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Ngân Tô.
Sau khi nhìn cô gần một phút, đột nhiên cười một cách âm u: “Bởi vì những du khách có được loại vé này chỉ có thể trải nghiệm năm trò chơi thôi. Công viên giải trí của chúng tôi có bao nhiêu trò chơi hay như vậy, họ đều không được trải nghiệm, cô nói xem, có phải là kẻ xui xẻo không?”
Ngân Tô hơi nhướng mày: “Là chỉ có thể chơi năm trò chơi, hay là chỉ có thể chơi năm trò chơi bắt buộc?”
Nhân viên bán vé phát ra tiếng cười thật khẽ từ cổ họng, nói một cách mơ hồ không rõ: “Năm trò chơi, chỉ có thể trải nghiệm năm trò chơi, thật là xui xẻo… Ha ha ha… Thật xui xẻo.”
Nhân viên bán vé chỉ trả lời “năm trò chơi”, chứ không trả lời câu hỏi của Ngân Tô.
Nghĩ đến những NPC thú bông không thể từ chối mà những người chơi khác đã gặp, Ngân Tô cảm thấy rất có thể năm trò chơi bao gồm cả những trò chơi thông thường.
Chỉ cần chơi những trò chơi không bắt buộc, sẽ mất đi một lượt chơi.
Mà để rời khỏi công viên giải trí lại cần phải hoàn thành năm trò chơi bắt buộc.
Nhân viên bán vé cười xong, liền đổi giọng: “Nhưng… Muốn rời khỏi công viên giải trí Thiên Đường, nhất định phải có vé có mã hóa mới được, nhưng công viên giải trí của chúng tôi vui như vậy, sao lại có người muốn rời đi chứ, cô cũng không muốn đúng không?”
Ngân Tô liên tục gật đầu: “Đương nhiên, tôi còn chưa chơi đủ mà.”
Nhân viên bán vé không cười nữa, cô ta nghiến răng, không cam tâm hỏi: “Cô thật sự không muốn rời đi sao?”
Ngân Tô cười, dùng chính câu nói trước đó của nhân viên bán vé để hỏi ngược lại: “Công viên giải trí vui thế này, ai lại muốn rời đi chứ?”
“…” Nhân viên bán vé bị chính lời nói của mình làm cho nghẹn lại, một lát sau cố nén vẻ mặt méo mó, dụ dỗ nói: “Tôi biết cô muốn rời khỏi đây, tôi có cách giúp cô rời đi, cô muốn rời đi không?”
Ngân Tô kinh ngạc: “Cái gì! Cô muốn đuổi vị khách quý như tôi đi sao?”
Lông mày nhân viên bán vé giật một cái, rõ ràng nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt, vẻ mặt lập tức không giữ được nữa, tối sầm lại.
Cô ta nghiến chặt hàm răng, cố gắng thốt ra vài chữ qua kẽ răng: “Tôi không có ý đó.”
Nói xong, ngực cô ta nhanh chóng phập phồng hai cái, rõ ràng là bị tức giận.
“Vậy thì tốt.” Ngân Tô không bám vào chuyện này nữa, tiếp tục hỏi: “Những trò chơi đã chơi mà không có vé giấy thì có được tính không?”