Edit: Lexi
Beta: Wendy
Nhân viên bán vé còn đang tức giận, không muốn trả lời.
Bị Ngân Tô chọc một cái, cơn giận bị chiếc rìu lạnh lẽo đè xuống, không tình nguyện mở miệng: “Từ khi bước vào công viên giải trí, bất kỳ trò chơi nào du khách chơi đều sẽ được ghi lại.”
Đó chính là bằng chứng.
Sau này nếu giành được vé vào cửa, những trò chơi đã chơi cũng sẽ có hiệu lực.
Nhân viên bán vé biết rõ về ‘vé vào cửa’ hơn người quản lý kia, Ngân Tô xem như cũng hỏi được chút thông tin hữu ích.
Vé vào cửa có mã hóa chỉ được chơi năm trò, không có thì chắc là không giới hạn.
Nhưng cần phải có vé vào cửa có mã hóa mới có thể rời khỏi công viên giải trí, người chơi muốn rời khỏi công viên tất nhiên cần có vé vào cửa có mã hóa.
Hơn nữa, bất kể lúc này bạn có vé vào cửa trong tay hay không, việc trải nghiệm các trò chơi trong công viên đều được ghi lại.
Vấn đề là hiện tại trong công viên có những NPC thú bông của các trò chơi không bắt buộc lang thang, một khi bị mời thì không thể từ chối.
Người chơi sẽ bị mắc kẹt lại trong công viên giải trí.
***
Rừng rậm nhiệt đới, lối ra Tàu lượn siêu tốc.
Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan đã chơi xong hạng mục này đang đợi ở lối ra. Thanh Lan ngồi trên ghế nghỉ chân cách đó không xa, còn Hạ Hiểu Lương thì đứng ngồi không yên, đi đi lại lại ở lối ra.
Đợi mãi không thấy người quen nào ra, Hạ Hiểu Lương đi về phía Thanh Lan: “A Lan, cậu nói xem liệu họ không chết ở trong đó chứ?”
Thanh Lan lắc đầu: “Chúng ta còn ra được, họ đông người như vậy, thế nào cũng có vài người ra được.”
Trong đám người đó có mấy người chơi thực lực có vẻ rất mạnh.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Hiểu Lương lại nhớ đến Văn Kiệt đã chết ở đây: “A Kiệt cậu ấy…”
Thanh Lan thở dài, giọng điệu tuy nặng nề nhưng vẫn bình tĩnh: “Từ khi tiến vào trò chơi đã biết sớm muộn gì cũng phải trải qua khoảnh khắc này, hơn nữa đây là phó bản tử vong.”
Họ cũng chưa chắc sẽ qua được.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa cũng sẽ xuống đó bầu bạn với Văn Kiệt.
Hạ Hiểu Lương lau mặt, ngồi xổm xuống bên cạnh Thanh Lan, buồn bã nói: “Chỉ là nghĩ đến việc chúng ta cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện như vậy mà cậu ấy lại chết ở cái phó bản này.”
Thanh Lan giơ tay vỗ vai Hạ Hiểu Lương, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Đúng lúc họ đang thương cảm cho Văn Kiệt đã chết, Thanh Lan thấy có người đi ra từ lối ra, cô ấy vỗ Hạ Hiểu Lương, cả hai cố gắng lấy lại tinh thần đi qua phía bên đó.
Hải Đường và Hồ Dược Minh đi ra cùng nhau, phía sau còn có những người khác.
Thanh Lan liếc nhìn những người phía sau, không thấy người chơi tên Trình Lạc đâu…
Hạ Hiểu Lương: “Chết rồi?”
Hải Đường gật đầu: “Đúng là có ghế an toàn, để an toàn chúng tôi chia thành hai nhóm lên xe…”
Hải Đường dẫn Thương Nghênh Nghênh và Lương Vân đi trước, sau khi xác nhận độ tin cậy của ghế an toàn, đã dùng điểm tích lũy chuyển khoản thông báo cho họ.
Nhưng ghế an toàn chỉ có thể đảm bảo qua được cửa cuối cùng khi loại bỏ một nửa số ghế, phía trước vẫn rất nguy hiểm.
Trình Lạc chết ở đoạn giữa khi tàu lượn xoay theo hình chữ S, NPC du khách bên cạnh đột nhiên tấn công anh ta.
Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan từng qua cửa này trước đó không hề nhắc đến vấn đề này.
Những người khác cũng không gặp phải, ai mà biết được NPC du khách giữa chừng lại chơi xấu… Chỉ có thể trách Trình Lạc xui xẻo.
Hải Đường không có thời gian để thương tiếc một người chơi mà cô ấy quen biết chưa đến một ngày, “Bây giờ đi đến Ma pháp xuyên không.”
Nửa đầu của Ma pháp xuyên không dựa vào phản ứng và đạo cụ của bản thân, nửa sau dựa vào sự phối hợp và mức độ tin tưởng giữa các người chơi.
Đã có người qua ải, sau khi biết được quy tắc trò chơi, độ khó giảm đi không ít.
Nhưng có năm người chơi chưa qua Ma pháp xuyên không, trò chơi này yêu cầu hai người một đội, chắc chắn sẽ có một người bị lẻ.
Người chơi có thể gặp nguy hiểm, nhưng vì để sống sót, đôi khi họ cũng sẽ kết thành liên minh vững chắc.
NPC thì khác… Chúng nguy hiểm tuyệt đối.
“Tôi đi tìm NPC.” Hải Đường không để người khác chọn, tự mình chọn ghép đội với NPC du khách.
“Mọi người nhớ kỷ nửa chặng sau, nhất định phải tin tưởng đối phương, chỉ có hợp tác mới có cơ hội sống sót. Cũng đừng tiếc đạo cụ, đến lúc cần dùng thì cứ dùng, sống qua được cửa này mới có thể tiếp tục đi tiếp.”
Hải Đường nói xong liền đi tìm NPC đơn độc để ghép đội.
Thương Nghênh Nghênh, Lương Vân và Hạ Hiểu Lương, Thanh Lan đã chia xong đội, cả hai đội cùng đi về phía cửa chờ.
Lương Vân ngồi vào máy bay, có chút căng thẳng nắm lấy tay Thương Nghênh Nghênh: “Chị Nghênh Nghênh, chúng ta nhất định sẽ sống sót đúng không?”
“Đương nhiên.” Thương Nghênh Nghênh cười xoa đầu cô ấy, “Em chỉ cần nhớ rõ tần suất nháy đèn là được, những việc khác cứ giao cho chị.”
“Lỡ… lỡ em nhớ sai thì sao?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thương Nghênh Nghênh tràn đầy vẻ tin tưởng: “Đừng căng thẳng, em sẽ không nhớ sai đâu.”
Lương Vân dường như được khích lệ, hai mắt sáng lên, dùng sức gật đầu, quay đầu nhìn chằm chằm vào nút bấm bên cạnh, hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại.
Khi thi đại học nhiều kiến thức như vậy cô ấy còn nhớ được, mấy cái nút bấm thôi… Cô ấy nhất định có thể nhớ kỹ.
Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan vốn là đồng đội, tự có sự ăn ý.
Sau khi đèn nháy kết thúc, máy bay nhỏ từ từ khởi động, men theo đường ray xoắn ốc bay lên, dần tiến lại gần vòng hoa xinh đẹp.
Nửa chặng đầu không tính là nguy hiểm, chỉ cần nhớ số lần cần nhấn nút là có thể an toàn vượt qua.
Chút năng lực phản ứng và trí nhớ này, mọi người vẫn có.
Đợi đến nửa chặng sau, họ quả nhiên nghe thấy thông báo quy tắc nửa chặng sau truyền đến từ trong máy bay nhỏ, giống hệt như những gì bọn người Hồ Dược Minh nói.
Mọi người không để ý đến âm thanh đó, chuyên tâm ghi nhớ thứ tự nháy đèn của nút bấm.
Lương Vân bắt đầu căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Khi máy bay nghiêng xuống, đáy lòng cô ấy cũng ‘lộp bộp’ một tiếng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, khi đến gần vòng hoa thứ nhất, nhấn nút thứ nhất.
Bên tai là tiếng cánh hoa nổ ‘bốp bốp’, cánh hoa nổ tung bay loạn xạ che khuất tầm nhìn của Lương Vân, cô ấy có chút không thể phán đoán được khoảng cách.
Tâm trạng vốn đã bình tĩnh lại, lại dần nổi lên gợn sóng.
Lương Vân không biết có phải mình nhấn sai không, máy bay đột nhiên nghiêng xuống không ít, tốc độ hạ xuống còn nhanh hơn.
Mặc dù cô ấy đã được thắt dây an toàn cố định vào ghế, nhưng độ nghiêng như vậy vẫn khiến cho Lương Vân càng thêm căng thẳng.
Bên tai vang lên một tiếng nổ lớn, trong những cánh hoa lẫn lộn cả tia lửa, xuất hiện từ phía Thương Nghênh Nghênh.
Nhấn sai rồi!
Tia lửa bắn về phía Thương Nghênh Nghênh, khi tia lửa sắp nhấn chìm Thương Nghênh Nghênh, Lương Vân nghe thấy giọng cô ấy vang lên bên tai: “Đừng hoảng, tiếp tục.”
Nhịp tim của Lương Vân đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đột nhiên được xoa dịu trở lại, bên tai ngoài tiếng gió rít còn có tiếng chim hót, trong trẻo du dương, tựa như tiếng hót của thần điểu.
Âm thanh này khiến Lương Vân nhớ đến tiếng hát của Thương Nghênh Nghênh.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, khóe mắt Lương Vân đã liếc thấy trong những tia lửa b*n r*, một con phượng hoàng lửa xuất hiện ở bên thân máy bay, tất cả tia lửa đều bị con phượng hoàng lửa đó chặn lại.
Thương Nghênh Nghênh chỉ bị một ít tia lửa bắn vào quần áo, để lại vài lỗ cháy đen.
Không được nhấn sai…
Tuyệt đối không được nhấn sai nữa…
Trong tiếng hót du dương, Lương Vân ổn định bàn tay đang run rẩy, dùng sức nhấn nút tiếp theo.
Độ nghiêng của máy bay vẫn không đổi, những cánh hoa nổ tung khắp trời báo cho cô ấy biết là mình không nhấn sai, nhưng cô ấy không có nhiều thời gian suy nghĩ, tiếp tục nhấn nút kế tiếp.