Edit: Lexi
Beta: Wendy
“Bịch!”
Máy bay đâm vào giữa những cánh hoa, giống như đâm vào một tấm đệm lò xo, cả chiếc máy bay bị nâng lên một chút, sau đó những cánh hoa ngập tràn trước mặt biến mất, NPC từ bên kia chạy tới.
Nhìn vào trong máy bay một cái, vẻ mặt đầy thất vọng: “Hai vị du khách, trải nghiệm hạng mục của các vị đã kết thúc, xin mời rời đi theo lối ra.”
Khi Lương Vân đi xuống, hai chân mềm nhũn, may mắn có Thương Nghênh Nghênh kịp thời đỡ lấy cô ấy.
“Không sao chứ?”
Lương Vân nuốt nước bọt, lắc đầu: “Không… Không sao.”
“Thấy chưa, chị đã bảo là em có thể mà.” Thương Nghênh Nghênh dịu dàng vỗ vỗ lưng Lương Vân: “Em đã làm được rồi.”
Lương Vân mừng đến phát khóc, dùng sức gật đầu: “Ừm, em làm được rồi.”
Bốn chữ ‘Phó bản tử vong’ đè nặng khiến người ta khó thở, tiềm thức cảm thấy mình không thể rời khỏi phó bản này nữa.
Vì vậy dù là những người chơi có khả năng tự bảo vệ mình trong các phó bản khác, ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
NPC liên tục thúc giục họ, Thương Nghênh Nghênh đành phải đỡ Lương Vân rời khỏi chỗ này trước, đi về phía lối ra, vừa đi vừa đợi những người khác.
Họ đứng ở lối ra một lát thì thấy Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan đi ra.
Hai người tuy chật vật nhưng đều không bị thương nặng.
Người cuối cùng ra là Hải Đường.
Thấy Hải Đường ra, những người khác thở phào nhẹ nhõm, ván này không có thương vong, đây là một tin tốt.
Hải Đường bước nhanh ra ngoài: “Ra ngoài trước đã.”
***
Ngân Tô đi dạo khắp nơi, muốn tình cờ gặp các NPC thú bông.
Cô không gặp được NPC thú bông, nhưng lại nhìn thấy mình xuất hiện trên màn hình lớn.
【Du khách này cố ý phá hoại cơ sở hạ tầng giải trí, hành hung nhân viên công tác, nghi ngờ mắc bệnh tâm thần, xin các vị du khách chú ý người khả nghi xung quanh, nếu ai phát hiện tung tích của du khách này, xin vui lòng liên hệ ngay với nhân viên công tác gần nhất. 】
Ngân · mắc bệnh tâm thần · Tô: “Haizz.”
Thế này chẳng phải càng có lý do để phát điên sao.
“Có phải là cô ta không…”
“Hình như vậy.”
“Giống hệt trên màn hình, chính là cô ta.”
“Mau đi gọi nhân viên công tác, loại người này sao có thể để ở công viên, nhất định phải xử lý.”
Ngay khi Ngân Tô đứng dưới màn hình, đã có du khách chỉ trỏ cô, rất nhanh đã có người chạy đi, rõ ràng là đi tìm nhân viên công tác.
Ngân Tô liếc nhìn mấy du khách kia, đột nhiên xoay người, vươn tay ra túm lấy họ.
Du khách hét lên một tiếng, bỏ chạy tán loạn.
Ngân Tô tặc lưỡi một tiếng, cảm thấy vô vị, “Đúng là nhát gan.”
Ngân Tô đi về phía chỗ tối tăm bên cạnh, tìm một nơi không người sau đó lấy ra bộ đồ thỏ bông trắng lớn rồi mặc lên người.
【Có chấp nhận công việc làm thú bông tạm thời không? Có / Không 】
Khi Ngân Tô mặc bộ đồ thú bông, một khung thông báo trò chơi đột nhiên hiện ra trước mặt.
Ngân Tô hơi nhướng mày, không hề do dự, lập tức chọn ‘Có’, sợ ấn chậm trò chơi sẽ hối hận.
【Công việc hiện tại: Trước 8 giờ tối mời 20 du khách trải nghiệm hạng mục nhất định phải chơi ‘Ma pháp xuyên không’. 】
【Phần thưởng: Thưởng cộng dồn (hiện tại không thể xem).】
【Hình phạt: Nếu không hoàn thành công việc trước thời gian quy định, sẽ tự động nhận công việc này vĩnh viễn.】
Ngân Tô cạn lời, hình phạt thì có thể xem, phần thưởng thì không thể xem, thế này thì còn động lực làm việc gì nữa chứ!
Làm xong công việc hiện tại sẽ có phần thưởng cộng dồn.
Vậy là nhiệm vụ liên hoàn à?
Cùng lắm cũng chỉ là mời du khách chơi trò chơi… Công việc này cô thích đó nha.
“Ha…”
Ngân Tô thử tháo đầu thú bông ra, nhưng bây giờ không tháo được, thông báo nhắc nhở cô cần hoàn thành nhiệm vụ mới có thể cởi bộ đồ thú bông ra.
Không tháo được nên Ngân Tô cũng không cố gắng nữa, cô cử động tay chân, bộ đồ thú bông cồng kềnh hoàn toàn không cản trở hành động của cô, vẫn rất linh hoạt.
Tầm nhìn cũng không bị cản trở, có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Ngân Tô hào hứng đi về phía khu vực Vườn hoa kỳ diệu.
Trên đường cô còn nhìn thấy nhóm người Hải Đường, họ đang đi về phía Vương quốc động vật, ngược hướng với cô nên họ không nhìn thấy cô.
Ngân Tô rất nhanh đã đến gần hạng mục Ma pháp xuyên không.
Ngân Tô đảo mắt nhìn quanh, nhìn thấy một Quả hồng mềm trông có vẻ rất dễ bắt nạt liền đi tới, cười híp mắt mở lời: “Chào quý khách, có muốn chơi Chuyến bay kỳ diệu không ạ? Thế giới kỳ diệu, muôn kiểu chết chóc chào đón ngài ~”
Vị du khách dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô một cái, “Tôi muốn chơi thì không biết tự đi à?”
Nói xong còn ‘phì’ một tiếng, trực tiếp quay người bỏ đi.
Trận đầu ra quân thất bại, Ngân Tô ngơ ngác, chẳng phải lúc nãy bọn họ còn thảo luận rất tích cực sao?
Ngân Tô sờ khuôn mặt đầy lông của mình, quả nhiên đi làm không dễ dàng như vậy mà…
Ngân Tô vặn vặn cổ, túm lấy vị du khách xui xẻo đi ngang qua cô.
Vị du khách xui xẻo lập tức bất mãn la lên: “Cô làm gì vậy?”
“Chơi trò chơi không ạ? Ơ, anh muốn chơi à? Không vấn đề gì, tôi dẫn anh qua ngay đây, chúng ta đi nhanh thôi!”
Vị du khách xui xẻo: “???”
Anh ta vừa nói gì sao?
Cô đang lẩm bẩm cái gì vậy!
“Tôi không…”
Vị du khách xui xẻo còn chưa kịp nói hết câu đã bị một cơn gió lạnh tạt vào mặt, tiếng sau đó biến thành tiếng “á á”.
Trong mắt những du khách khác, cảnh tượng này là một con thỏ trắng lớn lôi theo một một người chạy như điên, người đó như bèo dạt mây trôi, thân thể lơ lửng giữa không trung.
Du khách liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay đầu đi, tiếp tục thảo luận với bạn đồng hành.
Ngân Tô hộ tống vị du khách xui xẻo đến cửa vào Ma pháp xuyên không, đích thân xếp hàng nhìn anh ta đóng dấu rồi tiễn anh ta vào trong.
“Cô cũng muốn vào sao?” Nhân viên đóng dấu nhìn Ngân Tô một cái, đáy mắt ngầm dâng lên một sự mong chờ, dường như rất hy vọng cô sẽ vào.
Ngân Tô quay người bỏ đi: “Tôi còn có việc bận.”
【Tiến độ hiện tại: 1/20】
Ngân Tô chuẩn bị đi tìm người tiếp theo nhưng đối phương vừa thấy cô đến gần liền lập tức rút lui, có người còn ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“…”
Ha?
Con NPC thú bông này không được NPC du khách yêu quý sao?
Ngân Tô hít sâu một hơi, không sao không sao.
Người làm công nào mà chẳng có chút mánh khóe.
Thế là Ngân Tô gọi Đại Lăng đang bỏ nhà đi bụi trở về.
Đại Lăng chui từ bụi cây ra, trên tóc còn cắm mấy chiếc lá, chiếc váy đỏ dính đầy bùn đất và máu, trông như một đứa trẻ bẩn thỉu.
Từ khi vào công viên giải trí, đứa trẻ hoang dã này chưa từng quay lại!!
Bây giờ còn biến mình thành bộ dạng bẩn thỉu thế này…
“Chị?” Đại Lăng ngẩng đầu nhìn cô, “Có gì cần em giúp không ạ?”
“Nhóc đang làm cái gì vậy?” Ngân Tô ghét bỏ nhìn chằm chằm chiếc váy của cô bé: “Sao lại bẩn vậy.”
Quái vật tóc trên đầu Ngân Tô chỉ trỏ: “Đúng đúng, bẩn quá, chúng ta không cần nó nữa.”
Ngân Tô: “…”
Đại Lăng không nghe thấy lời của quái vật tóc, nếu không chắc chắn sẽ cãi nhau.
Đại Lăng dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ váy, cố gắng vuốt thẳng chiếc váy nhăn nhúm, nhưng bùn đất và máu càng xoa càng loang lổ.
“Chơi với mấy bé gấu ạ, vui lắm chị ơi… Em thích chỗ này lắm, có nhiều thứ hay ho để chơi lắm luôn.”
Đại Lăng nói đến mức kích động, bắt đầu múa máy tay chân.
Ngân Tô không quan tâm cô bé và mấy bé gấu của cô bé đang chơi gì, giao nhiệm vụ cho cô bé.
Tìm bé gấu là hoạt động yêu thích nhất của cô bé, Đại Lăng vui vẻ vỗ tay: “Không vấn đề gì ạ, chị đợi em nhé ~”
Đại Lăng quay người chạy ngay vào đám đông.
Cô bé còn biết chọn những du khách đi một mình, lao tới ôm chặt lấy chân người ta, “Chú ơi, chú có thấy bé gấu của cháu không ạ?”