Edit: Lexi
Beta: Wendy
【Tiến độ hiện tại: 3/20】
【Tiến độ hiện tại: 7/20】
【Tiến độ hiện tại: 14/20】
【Tiến độ hiện tại: 18/20】
【Tiến độ hiện tại: 20/20】
Hiệu suất làm việc của Đại Lăng thật sự rất cao, Ngân Tô hoàn thành nhiệm vụ mời 20 du khách rất nhanh.
NPC đóng dấu bên trong thấy cô ra ra vào vào liên tục, lúc đầu thì mong đợi, kiên trì mời cô đi vào chơi, sau đó thì thờ ơ, cuối cùng khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy cũng trở nên xanh mét.
Ngân Tô vừa ra ngoài, một cửa sổ trò chơi mới lập tức hiện lên.
【Công việc hiện tại: Trước 12 giờ đêm mời 50 du khách trải nghiệm hạng mục bắt buộc ‘Ma pháp xuyên không’.】
【Phần thưởng: Phần thưởng cộng dồn (hiện tại không thể xem).】
【Hình phạt: Nếu không hoàn thành công việc trong thời hạn quy định sẽ tự động nhận công việc này vĩnh viễn.】
Ngân Tô: “…”
Công việc này… Không có hồi kết sao?
“Chị ơi, em đi chơi được chưa ạ?” Cô bé Đại Lăng bẩn thỉu ôm lấy chân Ngân Tô, ngoan ngoãn hỏi: “Mấy bé gấu của em vẫn đang đợi em đó.”
Ngân Tô dịu dàng gỡ chiếc lá trên tóc Đại Lăng xuống: “Lăng Lăng à, em xem ở đây có rất nhiều bé gấu, hay là chúng ta biến tất cả bọn họ thành bé gấu nhé.”
“Nhưng mà…”
Đại Lăng còn chưa nói hết câu đã thấy vẻ dịu dàng trên mặt chị mình biến mất, cô bé bĩu môi, tủi thân nói: “Vâng ạ, vậy lát nữa em đi tìm mấy bé gấu của em sau.”
***
Trong lúc Ngân Tô cố gắng làm việc, nhóm người Hải Đường đã ở gần khu vực hạng mục ‘Truyền thuyết thị trấn cổ tích’ được một lúc rồi.
Họ vừa trải qua hai hạng mục, lúc này không vội vào trong mà ở bên ngoài vừa quan sát vừa nghỉ ngơi, hồi phục chút thể lực.
Công viên giải trí có đồ ăn nhưng cần dùng xu cấm kỵ để mua.
Vì vậy người chơi đều tự lực cánh sinh, tự tìm cách giải quyết vấn đề ăn uống —— Ví dụ như cướp đồ ăn vặt của trẻ con.
Cách này đơn giản mà hiệu quả, chỉ cần chạy nhanh là không có chuyện gì.
Cho dù có bị bắt thật thì vẫn có thể đẩy ba mẹ NPC của họ ra cãi nhau với người ta, trẻ con tranh giành nhau là chuyện bình thường mà.
Đương nhiên, cũng có người chọn dùng thuốc để bổ sung thể lực.
Ăn no uống đủ, mọi người ngồi lại với nhau bàn xem có nên vào hạng mục này không.
Theo những gì họ quan sát được cho đến nay, Truyền thuyết thị trấn cổ tích thực sự rất nguy hiểm.
Không đóng dấu thì không vào được bên trong nên không thấy được tình hình cụ thể.
Nhưng nếu đóng dấu thì phải chơi trò chơi, không có cơ hội để hối hận.
Những NPC đi ra từ bên trong càng không thể hỏi được gì, hoặc là nói trò chơi này k*ch th*ch thế nào, hoặc là bảo họ tự mình trải nghiệm.
“Phải có người vào xem tình hình trước đã.” Hồ Dược Minh nói: “Như vậy chúng ta mới có thể tìm ra giải pháp tối ưu nhất.”
“Ai đi đây?” Quách Tân Võ hỏi câu quan trọng nhất: “Ai nguyện ý đi chịu chết?”
“…”
Câu hỏi của Quách Tân Võ sắc bén, đâm trúng tim đen của tất cả mọi người.
Không khí lập tức chùng xuống.
Không ai lên tiếng.
Không ai tự nguyện làm chim đầu đàn.
Chỉ riêng hai hạng mục Tàu lượn siêu tốc và Ma pháp xuyên không đã có ba người chơi chết.
Mà tất cả bọn họ có thể qua ải được chính là vì có người hy sinh, để lại cho họ kinh nghiệm tham khảo…
“Hạng mục này nguy hiểm như vậy… Hay là chúng ta tìm hạng mục khác đi?” Hạ Hiểu Lương đưa ra đề nghị của mình: “Hiện tại chúng ta đã qua hai hạng mục rồi, có thể chậm lại một chút, dù sao vẫn còn thời gian. Chúng ta tranh thủ tìm kiếm các hạng mục bắt buộc khác, có lẽ sẽ có hạng mục an toàn hơn.”
Chọn năm trong chín, không cần thiết phải liều mạng với hạng mục vừa nhìn đã thấy rất nguy hiểm này.
Thương Nghênh Nghênh cũng đồng ý với đề nghị này: “Tôi thấy vậy cũng được, bây giờ là ban ngày, có lẽ sẽ có manh mối mới.”
Lương Vân ở bên cạnh gật đầu, phụ họa lời Thương Nghênh Nghênh.
Quách Tân Võ không lên tiếng, Hồ Dược Minh thì nhìn về phía Hải Đường: “Hải Đường, cô thấy thế nào?”
“Mọi người cứ tự do hoạt động, tìm kiếm manh mối khác đi.” Hải Đường đứng dậy rời đi: “Tối nay tập trung ở quảng trường trung tâm.”
Nói xong, không đợi những người khác phản ứng, cô ấy đã biến mất khỏi tầm mắt của họ.
***
Hải Đường thật sự không biết đi đâu để tìm Ngân Tô, nhưng cô ấy đã nhìn thấy ‘lệnh truy nã’ của cô trên đường.
Tình huống phó bản trò chơi truy nã người chơi cũng từng xuất hiện, nhưng đó đều là tình huống do trò chơi cố ý thiết lập.
Nhưng lệnh truy nã này rõ ràng không phải là tình huống do trò chơi thiết lập sẵn.
Là người chơi này đã làm những việc đó, chọc giận công viên giải trí, ép NPC phải ra lệnh truy nã này.
Đây là lần đầu tiên Hải Đường gặp phải…
“Đừng đi về phía Ma pháp xuyên không, con thú bông ở đó điên rồi.”
“Sao vậy?”
“Bắt người nhét vào Ma pháp xuyên không đó.”
“Ôi, tôi ghét nhất mấy con thú bông đó, tôi muốn chơi gì chẳng lẽ tôi không biết sao? Cần gì nó lắm chuyện, không biết khi nào công viên này mới bỏ!”
“Đúng là phiền phức, lần trước tôi gặp một con, nó cứ bắt tôi chơi, không chơi còn đánh tôi, đúng là bị khùng.”
Mấy NPC lầu bầu oán trách về thú bông mà họ gặp phải, không chú ý đến Hải Đường đang đứng bên cạnh nghe lén.
Một NPC trong số đó đột nhiên thần thần bí bí vẫy tay với họ, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói những người muốn rời khỏi công viên mới đi ứng tuyển làm thú bông đó.”
Một NPC lập tức khó hiểu hỏi: “Công viên giải trí vui như vậy, tại sao lại muốn rời đi?”
NPC bên cạnh phụ họa theo: “Đúng vậy, tôi cũng không hiểu, có lẽ là đầu óc không được bình thường… Công viên giải trí Thiên Đường vui như vậy, tôi nguyện ý ở lại đây mãi mãi.”
“Tôi cũng nguyện ý hì hì hì, nhìn bọn họ la hét thật thú vị.”
Hải Đường nhìn theo mấy NPC đang nói chuyện hăng say rời đi, liếc mắt nhìn về phía Vườn hoa kỳ diệu, quyết định qua đó xem thử.
Con thú bông tương ứng với Ma pháp xuyên không hẳn là thỏ trắng lớn, Hồ Dược Minh nói nó bị Tiểu Bạch giết rồi, vậy con thú bông hiện tại là gì?
Hải Đường đi về phía Vườn hoa kỳ diệu, càng đi về phía đó càng có nhiều du khách từ đó chạy ra.
Du khách nào cũng vừa chạy vừa chửi rủa.
Hải Đường giống như một kẻ lạc loài đi ngược dòng, bị đâm làm nghiêng ngả, cuối cùng chỉ có thể đứng sang một bên, nhường đường cho những du khách này đi qua.
“Nó đến rồi!!”
“Chạy mau!”
“Con thỏ điên rồi! Con thỏ điên rồi! Đừng để nó bắt được, chạy mau chạy mau!”
Tiếng la hét chói tai từ cuối đám đông truyền đến, du khách nghe thấy tiếng hét đó càng điên cuồng chạy ra ngoài.
Hải Đường bị ép vào sát mép đường, dòng người ào ào lướt qua, sau đó cô ấy nhìn thấy con thỏ trắng lớn đó.
Thỏ trắng lớn chạy vụt qua như một cơn gió.
Hai giây sau, thỏ trắng lớn phanh gấp, gần như không dừng lại mà quay người chạy ngược trở lại.
Tóc gáy Hải Đường dựng đứng, cô ấy ba chân bốn cẳng chạy về phía Vườn hoa kỳ diệu.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước thì nhìn thấy một bé gái mặc váy đỏ tay ôm một con gấu bông màu hồng, đứng giữa đường lớn, tò mò nhìn cô ấy.
Cô bé này cho cô ấy cảm giác không ổn lắm, Hải Đường lập tức dừng lại.
Thỏ trắng lớn phía sau cũng đuổi kịp, ngay khi Hải Đường chuẩn bị động thủ, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Một mình cô ở đây làm gì vậy?”