Edit: Sơ
Beta: Fang
Tông Hi Nguyệt nghẹn ngào lên án: “Tôi chẳng làm gì cả… Dựa vào đâu mà mấy người nghi ngờ tôi? Tôi cũng đâu có đắc tội các người.”
Quách Tân Võ lạnh lùng nói: “Lương Vân chỉ mới quen cô có mấy ngày, sao lại đột nhiên khăng khăng đòi bảo vệ cô như vậy? Lúc chơi hạng mục Ma pháp xuyên không, Diêu Niên đã chết, sao cô lại sống sót được?”
Nước mắt Tông Hi Nguyệt rơi lã chã: “Tôi… Tôi thật sự không làm gì cả…”
“Các người đang làm gì thế?” Lương Vân bước lên, chắn trước Tông Hi Nguyệt đang khóc nức nở: “Tôi đã nói rồi, là tôi tự nguyện ở lại bên ngoài, không liên quan gì đến Hi Nguyệt cả!”
Hồ Dược Minh thấy rõ ràng lúc trước Lương Vân còn có chút do dự, giờ vì họ chất vấn Tông Hi Nguyệt mà lại càng kiên quyết đứng về phía cô ta.
Anh ta bước tới cạnh Hải Đường, hạ giọng nói: “Giành lại Lương Vân trước rồi trực tiếp kéo cô ấy vào hạng mục. Tông Hi Nguyệt đã hết lượt rồi, cô ta không dám theo vào đâu.”
Lời của Hồ Dược Minh vừa dứt, anh ta liền thấy Tông Hi Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, trên gương mặt yếu đuối thoáng qua một tia âm trầm kỳ dị.
Hồ Dược Minh vô thức hô lớn: “Giành lại Lương Vân!”
Thương Nghênh Nghênh cùng Quách Tân Võ ra tay cùng lúc nhưng cả hai đều vồ hụt. Hai người suýt nữa thì đâm sầm vào nhau.
Tông Hi Nguyệt và Lương Vân đột ngột biến mất tại chỗ.
“Biến mất rồi?”
“Ở bên kia!”
Hồ Dược Minh thấy Tông Hi Nguyệt và Lương Vân xuất hiện trong đám đông phía xa.
Tông Hi Nguyệt nắm tay Lương Vân, vẻ yếu đuối đã không còn, trên gương mặt lúc này tràn đầy vẻ bực bội: “Chậc, mấy người thật phiền phức, cô ta đâu có quen thân gì với mấy người, sống chết của cô ta liên quan gì tới mấy người cơ chứ? Sao cứ phải lo chuyện bao đồng, rõ ràng chúng ta có thể yên ổn đến lúc kết thúc cơ mà.”
Tông Hi Nguyệt nói ra những lời như thế, vậy mà Lương Vân đứng bên cạnh lại như không nghe thấy, vẻ mặt vẫn là lo lắng cảnh giác.
Cảnh giác…
Cảnh giác với bọn họ.
Bọn họ ngược lại đã trở thành “kẻ địch” trong mắt cô ấy.
Thương Nghênh Nghênh cố gắng đánh thức lý trí của Lương Vân nhưng chẳng rõ có phải vì Tông Hi Nguyệt đã không còn giả vờ nữa hay không mà Lương Vân trước đó còn có chút dao động, giờ đã hoàn toàn không nghe lọt lời họ nói.
Trừ phi bọn họ có thể cứu Lương Vân trở lại…
Nhưng trên người Tông Hi Nguyệt hình như có đạo cụ dịch chuyển tức thời, mỗi khi bọn họ vừa đuổi tới thì cô ta lại chạy mất, nhưng cũng không chạy quá xa, chỉ đứng nơi không xa giằng co với bọn họ, khoe khoang món “đồ chơi” mới giành được, cười nhạo họ lo chuyện bao đồng.
“Tông Hi Nguyệt, thả Lương Vân ra ngay!”
“Ồ… Nhưng chị ấy tự nguyện bảo vệ tôi mà.” Tông Hi Nguyệt nở nụ cười duyên dáng, giọng ngọt như mật hỏi Lương Vân đang bị cô ta nắm tay: “Đúng không chị Lương? Chị sẽ luôn luôn bảo vệ em, đúng không?”
Lương Vân nghiêm túc gật đầu: “Hi Nguyệt đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em, sẽ không để ai làm hại em đâu.”
Tông Hi Nguyệt quay đầu nhìn sang những người khác, nở nụ cười đắc ý lại kiêu ngạo: “Thấy chưa? Là chị ấy không chịu rời xa tôi đó… Mấy người đúng là không trâu bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.”
Tông Hi Nguyệt nhếch môi cười giễu cợt rồi dịu dàng quay đầu gọi: “Chị Lương, mình đi thôi.”
Hai người lập tức biến mất ngay tại chỗ.
***
***
Ngân Tô đứng ngoài hàng rào. Hàng rào rất cao, gần như không thể nhìn thấy tình hình bên trong nhưng tiếng hét thảm thì vang ra rõ mồn một, những tiếng gào thét ấy khiến người nghe tê dại cả da đầu.
Thế nhưng những du khách đang xếp hàng trên sân ga lại mặt mày rạng rỡ, làm như không hề nghe thấy những tiếng thét chói tai vọng ra ấy.
Hạng mục này không giới hạn số người tham gia, Ngân Tô quan sát một lúc rồi quyết định trực tiếp đi vào trải nghiệm.
Nhóm Hải Đường vẫn chưa thấy tung tích, không rõ đang làm gì bên ngoài.
Khu vực sân ga là một cầu thang đi xuống, hai bên đều bị che chắn, vẫn không nhìn thấy gì cả.
Xuống đến đáy liền thấy có hai chiếc bàn. Một bàn đặt khiên, một bàn đặt thương… Trông đều rất cũ kỹ, rách nát.
NPC đứng giữa hai chiếc bàn, mỉm cười với cô: “Xin hãy chọn đạo cụ trò chơi của bạn.”
【Đạo cụ trò chơi Đu quay ngựa gỗ · Khiên】
【Đạo cụ trò chơi Đu quay ngựa gỗ · Thương】
Thuật giám định không đánh dấu chấm hỏi.
Ngân Tô nhìn chiếc khiên rồi lại nhìn cây thương, dường như không biết nên chọn cái nào.
Cô quay sang NPC vẫn giữ nụ cười trên mặt, hỏi thẳng: “Nhất định phải chọn à?”
“Cô cũng có thể không chọn.” NPC lịch sự trả lời: “Nhưng nếu không có vũ khí tấn công, cũng không có công cụ phòng ngự thì sẽ rất dễ bị thương đấy.”
Tấn công và phòng ngự…
Đu quay ngựa gỗ chẳng phải là trò chơi ấm áp sao?
Mới vào đã máu me thế này…
Ngân Tô làm ra vẻ rầu rĩ: “Tôi không biết nên chọn cái nào, anh gợi ý giúp tôi đi?”
Khóe miệng NPC cong đến gần mang tai: “Tất nhiên tôi khuyên cô tốt nhất là không chọn gì hết.”
Ngân Tô gật đầu: “Được thôi, người trưởng thành thì phải học cách không chọn gì hết.”
Nói xong, cô vươn tay cầm luôn cả khiên lẫn thương.
Người trưởng thành tất nhiên là không lựa chọn, mà là lấy hết!
“??” Đây là cái không chọn gì trong cách hiểu của cô à?! NPC trầm mặt: “Cô chỉ được chọn một đạo cụ thôi…”
Lời còn chưa dứt, cây thương rỉ sét đã trực tiếp đâm xuyên qua ngực NPC, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Cổ anh ta cứng đờ, cúi đầu nhìn cây thương xoay tròn hai vòng trong cơ thể mình rồi dứt khoát rút ra.
“Ái chà, sắc phết đấy nhỉ.” Kẻ gây chuyện nở nụ cười hài lòng: “Tôi rất thích.”
NPC chỉ cảm thấy ngực mình lạnh toát như có gió lùa thẳng qua.
Anh ta giơ tay định nói gì đó nhưng lời còn chưa kịp thốt, cả người đã “phịch” một tiếng ngã xuống đất, có một lực vô hình kéo anh ta xuống dưới gầm bàn.
Trong cơn hoảng loạn, NPC hoảng hốt túm chặt lấy chân bàn, ra sức bò ngược ra ngoài.
Ngân Tô dùng ngọn thương ấn chặt tay anh ta xuống, rồi dưới ánh mắt kinh hoàng đầy oán độc của NPC, thản nhiên dùng mũi thương đẩy tay anh ta ra.
“Á!!”
NPC lập tức bị kéo tuột vào gầm bàn, chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Ngân Tô liếc nhìn hàng dài du khách phía sau, có lẽ bọn họ đều đã thấy lệnh truy nã của cô, lúc này ai nấy đều đứng cách rất xa, không ai dám lại gần, càng không ai dám hé răng.
Cô thu lại ánh mắt, liếc nhìn chiếc khiên và cây thương trên bàn, cảm thấy mình nên giúp đỡ những du khách đằng sau một tay…
Thế là Ngân Tô bắt đầu lật tung đạo cụ.
【Máy in 3D bằng giấy bồi: Là máy in làm bằng giấy bồi nên tất nhiên đồ in ra cũng là giấy bồi. Nhưng thứ được in ra trông không khác gì hàng thật, cảm giác khi sờ vào cũng giống y chang. Dĩ nhiên dù sao thì nó cũng chỉ là giấy bồi, đừng mong nó có hiệu quả giống đồ thật, nhưng nếu dùng để lừa người thì nó chính là một sự lựa chọn tuyệt vời đấy.】
【Giới hạn sử dụng: Giới hạn vật phẩm.】
Ngân Tô nhanh chóng thay toàn bộ khiên và thương trên bàn bằng phiên bản giấy bồi do máy in tạo ra. Sau đó nhiệt tình vẫy tay gọi nhóm du khách phía sau đến nhận đạo cụ.
Du khách: “…”
Không muốn qua đó nhận chút nào.
Dưới sự ép buộc của thỏ, du khách ở hàng đầu buộc phải bước lên nhận đạo cụ trò chơi.
Sau khi xác nhận du khách có thể thành công nhận được đạo cụ mà không bị trò chơi lập tức sửa lỗi, Ngân Tô liền nhiệt tình gọi những du khách khác tiến lên.
NPC phát đạo cụ có lẽ không giống với NPC đóng dấu nên cho dù Ngân Tô có phát đồ suốt nửa ngày cũng không thấy NPC nào đến ngăn cản cô.
Mãi đến khi vị khách cuối cùng nhận xong đạo cụ, không còn du khách mới bước xuống nữa, có lẽ là vì số lượng du khách trong đợt này đã đủ nên sân ga phía trên tạm thời ngừng thả khách xuống.
Ngân Tô cầm khiên với thương của mình bước vào bên trong, quái vật tóc chui ra từ dưới bàn rồi bám theo cô.