Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 754

Edit: Sơ

Beta: Fang

“Biết sớm thì có ích gì chứ?” Quách Tân Võ phản bác Hạ Hiểu Lương: “Ngoài hoang mang ra, cậu còn làm được gì? Năm phút trước, bọn tôi cũng không biết còn có manh mối về suất chuyển nhượng.”

Hạ Hiểu Lương vô thức phản bác lại một câu: “Ít nhất chúng ta còn có thể chuẩn bị tâm lý chứ?”

Giờ đột ngột nhét cho họ cả đống thứ thế này, lại còn phải lập tức đưa ra lựa chọn, ai mà không sụp đổ cho được.

“Xin lỗi, Hiểu Lương không có ý trách mọi người.” Thanh Lan kéo Hạ Hiểu Lương lại.

Hải Đường hiểu rõ mọi người chỉ là nhất thời chưa thể tiếp nhận được, cũng không để tâm đến sự thất thố vừa rồi của Hạ Hiểu Lương: “Tôi biết đến manh mối này là sau khi rời khỏi Truyền thuyết thị trấn cổ tích. Lúc đó tôi còn tưởng Bóng bay sắc màu mới là hạng mục cuối cùng.”

Quách Tân Võ lựa chọn chỉ nói cho một mình cô ấy chính là vì cho rằng manh mối này không nên để tất cả người chơi đều biết, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và sự đoàn kết của cả nhóm.

Còn cô ấy thì chọn cách giữ im lặng vì nghĩ rằng Bóng bay sắc màu chính là hạng mục bắt buộc cuối cùng của họ.

Cô ấy không hề biết chỗ Thương Nghênh Nghênh vẫn còn một manh mối về suất chuyển nhượng…

“Mọi người tự bàn bạc đi.” Hải Đường liếc mắt nhìn về phía lối vào: “Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta phải nhanh chóng vào trong.”

***
***

Hạ Hiểu Lương kéo Thanh Lan tới một góc, như thể đã đưa ra quyết định: “A Lan, cậu giỏi hơn tớ, cậu vẫn còn cơ hội rời khỏi đây, tớ…”

“Hiểu Lương!” Thanh Lan nghiêm giọng cắt ngang: “Sao cậu có thể nói mấy lời như vậy chứ?”

“A Lan, đây là phó bản tử vong.” Hạ Hiểu Lương cười khổ một tiếng: “Xác suất chúng ta vượt ải vốn dĩ đã rất… rất thấp. Bây giờ đây là cách duy nhất. Tớ sẽ dừng chơi để giữ lại cơ hội cuối cùng, cậu cố gắng vượt qua Đu quay ngựa gỗ và Bóng bay sắc màu, sau khi lấy được vé, tớ sẽ chuyển cơ hội còn lại cho cậu.”

“Không được…”

“Nếu không thì cả hai chúng ta đều sẽ chết ở đây.” Hạ Hiểu Lương hạ giọng nói: “Sống được một người vẫn hơn là cả hai cùng chết, đúng không? A Lan, có lúc không thể chọn tất cả được.”

Thanh Lan làm sao có thể đồng ý với phương án này: “Tớ có thể ở lại.”

“Cậu ở lại…” Hạ Hiểu Lương cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Cậu nhường cơ hội cho tớ cũng vô ích thôi, tớ vốn không giỏi bằng cậu. Chúng ta phải chọn người có lợi nhất để ở lại bên ngoài, đúng không? Dù có đổi thành A Kiệt, cậu ấy cũng sẽ để cậu đi vào.”

Thanh Lan im lặng không nói gì.

Cô ấy biết những gì Hạ Hiểu Lương nói là đúng.

Lựa chọn mang lại lợi ích lớn nhất chính là để Hạ Hiểu Lương ở lại bên ngoài, giữ lại cơ hội sống đó cho cô ấy.

Thanh Lan có thể chấp nhận việc A Kiệt chết trong trò chơi, vì đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Hạ Hiểu Lương lại sắp phải chết trên con đường giúp cô ấy giành lấy sự sống…

“Hồi đó chẳng phải chúng ta đã hứa rồi sao? Bất kể là ai, chỉ cần còn cơ hội sống thì đều phải tranh giành cho đối phương.” Hạ Hiểu Lương mỉm cười nói: “Giờ tớ chỉ đang thực hiện lời hứa đó thôi.”

Thanh Lan còn định nói gì đó nhưng Hạ Hiểu Lương không biết đã làm gì khiến cơ thể cô ấy mềm nhũn, ngất lịm đi.

Hạ Hiểu Lương đỡ lấy Thanh Lan, quay sang nói với Hải Đường: “Chúng tôi tạm thời sẽ không vào.”

Hải Đường khẽ gật đầu rồi nhìn sang nhóm người bên phía kia.

***
***

“Lương Vân, em thực sự không vào sao?” Thương Nghênh Nghênh nhìn Lương Vân, người đã quyết định ở lại bên ngoài. Trên gương mặt rạng rỡ và điềm tĩnh của cô ấy thoáng hiện nét không tán thành.

Lương Vân nhìn Thương Nghênh Nghênh, lại nhìn Tông Hi Nguyệt, trong mắt là vẻ giằng co: “Em…”

“Chị Lương, chị cứ vào cùng bọn họ đi.” Tông Hi Nguyệt nhẹ giọng nói, cố gắng khuyên nhủ: “Đừng lo cho em, biết đâu lát nữa lại tìm được cách khác.”

Tông Hi Nguyệt nói như vậy, vẻ do dự trên mặt Lương Vân lại trở nên kiên định: “Chị Nghênh Nghênh, em chưa vào vội đâu, em đợi lát nữa đi cùng với nhóm chị Thanh Lan. Em không yên tâm để Hi Nguyệt ở lại một mình.”

Thương Nghênh Nghênh cau mày: “Lương Vân, em không muốn sống sót rời khỏi đây nữa à? Gia đình em, bạn bè em, em không muốn gặp lại họ sao?”

Ánh mắt kiên định của Lương Vân lại chợt dao động, trong đầu cô ấy lướt qua vô số hình ảnh.

Nhưng những hình ảnh đó nhanh chóng tan biến, cuối cùng chỉ còn đọng lại một đôi mắt đẫm lệ. Vì vậy, cô ấy vẫn lắc đầu.

Thương Nghênh Nghênh lập tức bước lên hai bước, đưa tay kéo Tông Hi Nguyệt một cái: “Tông Hi Nguyệt, cô đã làm gì với em ấy?”

Hai ngày nay Thương Nghênh Nghênh vẫn luôn giữ hình tượng ôn hòa, giờ phút này đột nhiên trở nên cứng rắn, nghiêm giọng chất vấn khiến những người còn lại đều giật mình.

“Em… Em không có mà.” Tông Hi Nguyệt bị kéo lảo đảo một cái, giọng yếu ớt phản bác.

“Nói dối!”

Tông Hi Nguyệt bị Thương Nghênh Nghênh nắm chặt cổ tay, đau đến mức khóe mắt đỏ hoe: “Em thật sự không làm gì cả… Chị Lương, chị cứ vào với họ đi, em thật sự không sao.”

“Chị Nghênh Nghênh, chị làm gì vậy…” Lương Vân vội vàng bước tới, tách Tông Hi Nguyệt với Thương Nghênh Nghênh ra: “Hi Nguyệt không làm gì em cả, là em tự nguyện ở lại.”

Tông Hi Nguyệt như thể rất sợ Thương Nghênh Nghênh, núp ra sau lưng Lương Vân, giọng nói ấm ức: “Em thật sự không làm gì chị Lương cả… Chị Lương, chị đừng bận tâm đến em, chị không thể vì em mà bản thân lại không qua ải được…”

Lương Vân nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, vốn dĩ chị cũng chưa chắc đã vượt được mà…”

Thương Nghênh Nghênh nhìn bàn tay vừa hụt mất, khẽ thu lại, rồi nhìn sang Lương Vân, giọng nói sắc lạnh: “Lương Vân, em đã cố gắng sống sót đến giờ chẳng lẽ là để bảo vệ một người chỉ mới quen chưa đầy ba ngày sao? Sống sót quay về thế giới hiện thực không phải là ước nguyện ban đầu của em à? Bây giờ em đang muốn từ bỏ điều mình từng ao ước nhất sao?

Em chẳng phải nói bạn thân em rất thích chị sao? Còn định xin chữ ký mang về cho bạn ấy nữa mà?”

Lương Vân sững người.

Ước nguyện của cô ấy…

Đúng vậy.

Cô ấy đã nỗ lực đến thế, chẳng phải chỉ để được sống sót trở về hay sao?

Nhưng bây giờ cô ấy đang làm gì vậy?

Cô ấy đang từ bỏ cơ hội đó ư?

Nhưng Hi Nguyệt chỉ có một mình, nhìn thật đáng thương…

Sao mình có thể bỏ rơi em ấy được chứ.

Cánh tay bị người khác nắm chặt, Lương Vân vừa rũ mắt liền chạm phải đôi mắt đẫm lệ của Tông Hi Nguyệt, trong lòng không hiểu sao lại thấy mềm nhũn.

Hồ Dược Minh đột nhiên lên tiếng: “Tông Hi Nguyệt, cô với Diêu Niên thật sự là đồng đội sao?”

Nửa người Tông Hi Nguyệt nép sau lưng Lương Vân, khẽ đáp: “Phải mà.”

“Không phải. Lúc mới vào phó bản, tuy cô đứng cạnh Diêu Niên nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô rõ ràng đầy cảnh giác. Là sau khi cô nói gì đó, anh ta mới đột ngột thay đổi thái độ. Ban đầu tôi còn tưởng là phản ứng nhất thời do vừa bước vào phó bản nhưng bây giờ xem ra chắc là không phải vậy rồi, đó là kỹ năng thiên phú của cô, đúng không?”

Tông Hi Nguyệt tủi thân lắc đầu giải thích: “Anh Hồ, chắc là anh hiểu nhầm gì rồi… Em với Diêu Niên thật sự là đồng đội mà…”

“Vậy kỹ năng thiên phú của cô là gì?” 

Thông thường Hải Đường sẽ không can thiệp vào ân oán giữa các người chơi, nhưng nếu ảnh hưởng đến toàn bộ đội ngũ, cô ấy buộc phải lên tiếng.

Trước đó Lương Vân chỉ hơi che chở cho Tông Hi Nguyệt nhưng giờ lại định chủ động từ bỏ cơ hội vượt ải của mình. Với những đồng đội từng cùng vào sinh ra tử như Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan, việc để người kia sống sót còn có thể hiểu được. Nhưng hai người này chỉ mới quen biết không bao lâu, một người rõ ràng vẫn luôn nỗ lực sống sót, sao lại sẵn sàng từ bỏ cơ hội cứu mạng của chính mình?

Nếu không phải Lương Vân có vấn đề thì chính là Tông Hi Nguyệt có vấn đề.

Mà so ra, khả năng Tông Hi Nguyệt có vấn đề cao hơn.

Cánh môi Tông Hi Nguyệt run run, trông như một đứa trẻ đáng thương bị bắt nạt, giọng nói nghẹn ngào pha lẫn tiếng khóc: “Mọi người… Có ý gì vậy? Mọi người đều cho rằng là lỗi của tôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment