Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 753

Edit: Lexi

Beta: Fang

Cổng vào Đu quay ngựa gỗ.

Người chơi đứng bên ngoài cổng, không lập tức đi vào.

Bọn họ đã thông qua ba hạng mục bắt buộc, đây là hạng mục thứ tư.

Nhưng Tông Hi Nguyệt, Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan đã chơi một trò bình thường, bọn họ thông qua bốn hạng mục, đây đã là hạng mục thứ năm rồi.

Nếu đi vào, cho dù kiếm được vé vào cửa thì cũng không còn suất trải nghiệm nào nữa.

Ngày hôm qua người chơi cũng đã gặp những con thú bông khác, nhưng những hạng mục bắt buộc bọn họ biết đã có tám cái, chỉ còn thiếu cái cuối cùng không biết, cho nên cũng không cần tiếp tục đâm đầu vào những con thú bông đó.

Lỡ đâu con thú bông đó không phải là con thú bông của hạng mục bắt buộc, mà là hạng mục thông thường trực tiếp mời bọn họ chơi trò chơi thì sao?

Vì vậy người chơi đều rất cẩn thận, không đối đầu trực diện với những con thú bông, thấy là chạy.

Hạ Hiểu Lương ngồi xổm bên đường, hai tay ôm đầu, giọng khàn khàn: “Bây giờ căn bản không còn cách nào khác, tiến thoái lưỡng nan.”

Chỉ có đường chết.

Tông Hi Nguyệt mím môi, giọng hơi run rẩy: “Không còn cách nào khác sao?”

“…”

Dù sao bọn họ cũng không phát hiện ra có cách nào. 

Hải Đường trầm ngâm không nói, giữa đôi mày mang theo chút ưu sầu, hiển nhiên cô ấy cũng không tìm được manh mối nào về vấn đề này.

“Cái đó… Cô ấy có biết gì không?” Lương Vân ra hiệu con thỏ trắng đang trêu chọc đứa trẻ khóc oa oa bên cạnh: “Dùng điểm tích lũy, cô ấy chắc sẽ nói cho chúng ta biết chứ?”

Hải Đường với tư cách là đội trưởng tạm thời, chủ động đi hỏi Ngân Tô.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ấy đã trở lại, lắc đầu: “Cô ấy không biết.”

“Vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?” Giữa đôi mày Lương Vân lộ vẻ lo lắng: “Chẳng lẽ thật sự không ra được sao? Rõ ràng… Rõ ràng đã đến đây rồi.”

Đúng vậy.

Khó khăn lắm mới đến được đây.

Nhưng…

Ánh mắt Hải Đường quét qua mọi người, sắc mặt Tông Hi Nguyệt trắng bệch, cả người trông có vẻ mong manh dễ vỡ.

Hạ Hiểu Lương ôm đầu không nói, Thanh Lan nhíu mày nhìn cổng vào Đu quay ngựa gỗ, ánh mắt u ám.

Hồ Dược Minh kéo Quách Tân Võ đứng ra xa, dường như sợ đứng gần cậu ta lại nói ra những lời khó nghe, đổ thêm dầu vào lửa.

Thương Nghênh Nghênh thì cúi đầu nhìn mặt đất, không thấy rõ cảm xúc trên mặt.

Ngay khi Hải Đường chuẩn bị rời mắt đi, Thương Nghênh Nghênh đột nhiên ngẩng đầu, ném ra một câu giữa sự im lặng: “Suất trải nghiệm có thể chuyển nhượng.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt tập trung vào Thương Nghênh Nghênh.

Dù sao Thương Nghênh Nghênh cũng là thần tượng, quen với việc mọi ánh mắt chăm chú nhìn về phía mình, cô ấy chậm rãi lên tiếng:

“Vườn hoa kỳ diệu có một hành lang tươi tốt, đi thẳng đến cuối hành lang, có một cái đình nhỏ bán đồ lưu niệm. Ở đình nhỏ kích hoạt một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành sẽ nhận được gợi ý của nhân viên, vòng ra cửa sổ phía sau đình nhỏ là có thể làm thủ tục chuyển nhượng suất trải nghiệm.”

Dừng lại vài giây, Thương Nghênh Nghênh tiếp tục: “Nhưng phải có vé vào cửa mới có thể làm thủ tục này.”

Lương Vân lộ vẻ khó hiểu: “Chị Nghênh Nghênh, không phải chúng ta luôn ở cùng nhau sao? Chị phát hiện ra manh mối này khi nào vậy…”

“…”

Sau khi Thương Nghênh Nghênh nhắc nhở, Lương Vân nhớ ra chỗ đó có mấy con đường, để tiết kiệm thời gian, bọn họ chia nhau ra khám phá.

Không ai hỏi cô ấy tại sao trước đây không nói ra.

Một, bọn họ căn bản không có vé vào cửa.

Hai, lúc đó chưa có người chơi nào bị ép buộc chơi trò chơi, cho nên căn bản không cần chuyển nhượng suất trải nghiệm.

Hạ Hiểu Lương: “Ý là những người chơi đã chơi những hạng mục thông thường, nếu làm thủ tục chuyển nhượng suất, có thể có thêm một suất trải nghiệm, năm cái thành sáu cái?”

Thương Nghênh Nghênh gật đầu: “Đúng vậy.”

Ví dụ như bây giờ, cô ấy còn hai suất trải nghiệm chưa sử dụng, có thể lần lượt chuyển nhượng cho Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan, như vậy bọn họ sẽ có thêm một cơ hội, có thể thu thập đủ năm hạng mục bắt buộc.

Vé vào cửa chỉ có năm suất trải nghiệm, nhưng nếu có thể nhận được nhiều suất trải nghiệm hơn thì có thể tiếp tục trải nghiệm.

Sáu lần, bảy lần… đều được.

Nhưng vấn đề là, ai sẽ chuyển nhượng suất của mình chứ?

Mỗi người chỉ có năm suất, chuyển nhượng cho người khác, đồng nghĩa với việc bản thân mình không ra được.

Tông Hi Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ có thể dùng của người chơi thôi ư? Không thể dùng của NPC sao?”

Hạ Hiểu Lương thở dài: “Trò chơi sẽ không hào phóng như vậy, chắc chắn chỉ có suất của người chơi mới có giá trị.”

Trò chơi thích nhất là trò này.

Ép người chơi tàn sát lẫn nhau.

‘Chuyển nhượng’ không có quy định tự nguyện hay không tự nguyện, vậy những người chơi mạnh, hoàn toàn có thể ép buộc những người chơi khác chuyển nhượng suất cho mình.

Bây giờ ba người Hạ Hiểu Lương chỉ còn lại một suất, những người chơi chưa chơi hạng mục thông thường, suất còn lại cũng chỉ có hai…

Thanh Lan: “Vấn đề là bây giờ chúng ta không có vé vào cửa, căn bản không thể chuyển nhượng. Cho dù manh mối mà Thương tiểu thư cung cấp không có vấn đề gì, bây giờ cân nhắc vấn đề chuyển nhượng cũng còn quá sớm.”

“…”

“…”

Rất tốt, một hiện thực tàn khốc.

Đây là muốn dùng vũ lực ép buộc cũng vô dụng.

***
***

Chuyện suất trải nghiệm khiến đội ngũ bao phủ một tầng u ám khó nhận ra, những người chơi vốn đoàn kết trước đó, dường như lại lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, sự phòng bị vô hình dựng lên giữa mọi người.

Lúc này tâm trạng Hải Đường cũng rất nặng nề, không biết lúc này nên thông qua Đu quay ngựa gỗ trước, hay là nói cho những người khác biết chuyện ‘Bóng bay sắc màu’ có thể nhận được vé vào cửa.

Thông qua Đu quay ngựa gỗ trước rồi đến Bóng bay sắc màu, những người chơi chưa chơi phải hạng mục không bắt buộc, sau khi nhận được vé vào cửa có thể lập tức rời đi.

Mà đi đến hạng mục Bóng bay sắc màu trước, cho dù có nhận được vé vào cửa, vẫn còn một cơ hội trải nghiệm.

Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?

Trong lúc Hải Đường khó khăn khi đưa ra quyết định, Quách Tân Võ kêu lên: “Cô ta vào rồi!”

Ngân Tô có lẽ trêu chọc trẻ con chán rồi, thấy bọn họ vẫn chưa có ý định đi vào, liền không đợi bọn họ nữa, trực tiếp đi về phía cổng vào.

Hải Đường không có lựa chọn nào khác.

So với việc bọn họ tự vượt phó bản, đi theo sau Ngân Tô mới là lựa chọn đúng đắn.

Nhưng mà…

Hải Đường biết Ngân Tô sau khi vào trong còn quan sát một lúc, cô ấy vẫn còn chút thời gian.

Cho nên Hải Đường nhanh chóng nói về hạng mục ‘Bóng bay sắc màu’, cô ấy không thể thay người khác đưa ra quyết định.

Cô ấy chắc chắn sẽ vào Đu quay ngựa gỗ.

Những người như Tông Hi Nguyệt chỉ còn một cơ hội, không thể đi theo bọn họ vào Đu quay ngựa gỗ. 

Bắt buộc phải đi Bóng bay sắc màu trước để có được vé vào cửa, sau khi có được suất chuyển nhượng mới có thể quay lại chơi Đu quay ngựa gỗ.

Đương nhiên, nếu có thể ra ngoài, cô ấy sẽ nói cho bọn họ biết cách thông qua Đu quay ngựa gỗ.

Nếu chọn đi theo vào trong, dùng hết năm cơ hội, cánh cửa hạng mục Bóng bay sắc màu bọn họ cũng không vào được.

Bây giờ những người khác chọn thế nào, vậy thì phải xem bản thân bọn họ…

Hải Đường nói rất nhanh, không nói chi tiết quy tắc, nhưng chỉ những lời ngắn gọn đó cũng khiến những người khác hiểu, vé vào cửa cũng không dễ dàng có được như vậy.

Khó khăn mà trò chơi đặt ra, núi này cao hơn núi kia.

“Sao không nói sớm hơn…”

Nếu nói sớm hơn, bọn họ còn có nhiều thời gian hơn để lựa chọn, bây giờ thì căn bản không có lựa chọn nào.

Bình Luận (0)
Comment