Edit: Lexi
Beta: Fang
Hải Đường đánh giá trang phục của Ngân Tô, máu trên người ngày càng nhiều… nhìn càng giống một con thỏ sát nhân b**n th**.
Nếu có người nói với cô ấy rằng đây là trùm cuối của phó bản này, cô ấy cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Hải Đường hít nhẹ một hơi: “Công việc của Bạch tiểu thư vẫn chưa xong sao?”
Bây giờ cô ấy càng nghi ngờ bộ đồ thú bông này không cởi ra được nữa.
Nếu thật sự không cởi ra được, cô phải làm sao đây?
Ngân Tô: “Xong rồi mà.”
“?” Hải Đường càng không hiểu: “Vậy bộ đồ thú bông này của cô… sao không cởi ra? Xong rồi cũng không cởi ra được sao?”
“Được chứ, nhưng cởi ra làm gì?” Ngân Tô dang hai tay, xoay một vòng tại chỗ cho bọn họ xem: “Đáng yêu lắm mà.”
“…”
Chẳng thấy chỗ nào đáng yêu, dọa người thì đúng hơn.
***
***
Hải Đường và những người khác cũng chuẩn bị đi về phía khu Kỳ Ngộ Mộng Ảo, chuẩn bị đi Đu quay ngựa gỗ.
Lốc xoáy bão táp bọn họ đã xem rồi… Hạng mục này không thích hợp cho ‘trẻ con’ chơi, bọn họ vừa đến gần, ba mẹ NPC liền kéo bọn họ đi.
Ở cổng vào còn có một số du khách dẫn theo trẻ con đi ra, rõ ràng cũng bị khuyên can.
Bên Đu quay ngựa gỗ thì rất yên bình, ở cổng vào có không ít du khách dẫn theo trẻ con.
Cùng hướng, Ngân Tô liền đi cùng bọn họ, tiện thể hóng xem nhóm Thương Nghênh Nghênh làm sao.
Hải Đường không rõ lắm, sau khi ra khỏi Thị trấn cổ tích bọn họ mới trở nên như vậy.
Cô ấy nghe Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan kể lại, sau khi vào Thị trấn cổ tích, ban đầu bọn họ còn đi cùng nhau nhưng sau đó vẫn bị lạc mất.
Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan đi cùng nhau, ba người còn lại không biết là đi cùng hay tách ra.
Nhưng khi gặp lại, ba người họ đang ở cùng nhau, Tông Hi Nguyệt bị thương, Lương Vân đỡ cô ta, Thương Nghênh Nghênh một mình đứng ở nơi xa.
Lúc đó bầu không khí đã có chút kỳ lạ rồi, bọn họ còn tưởng là Thương Nghênh Nghênh mất lý trí, tấn công bọn họ.
Nhưng khi bọn họ đến gần, Thương Nghênh Nghênh nói chuyện với bọn họ, rõ ràng là tỉnh táo.
Lúc đó tình hình như vậy, bọn họ cũng không có thời gian hỏi nhiều.
Sau khi ra ngoài, Lương Vân và Thương Nghênh Nghênh cũng không xảy ra mâu thuẫn gì, Lương Vân vẫn gọi cô ấy là chị Nghênh Nghênh, nhưng hành động của Lương Vân rõ ràng quan tâm đến Tông Hi Nguyệt bị thương hơn.
Lương Vân trước đây luôn đi theo Thương Nghênh Nghênh, cái gì cũng nghe theo Thương Nghênh Nghênh.
Những lúc khác, bọn họ chỉ có thể coi là khá quan tâm đến Tông Hi Nguyệt, nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ… dính nhau như hình với bóng.
“Tông Hi Nguyệt có chút kỳ lạ.” Cuối cùng Hải Đường tổng kết một câu.
Không nói ra được chỗ nào kỳ lạ, tóm lại là có chút kỳ lạ.
Ngân Tô nhìn về phía sau một cái, Tông Hi Nguyệt và Lương Vân khoác tay nhau như chị em tốt vậy, Thương Nghênh Nghênh lúc này đứng một mình nhưng cô ấy cũng không có nhiều cảm xúc, chỉ trầm ngâm nhìn Tông Hi Nguyệt.
Ngân Tô quay đầu lại nhìn bọn họ, Thương Nghênh Nghênh nhận ra ánh mắt của cô, ngước mắt nhìn sang.
Ánh mắt chạm nhau, cô ấy lịch sự gật đầu chào.
Ngân Tô thu hồi tầm mắt, không mấy để ý nói: “Có thể sống sót ra khỏi phó bản, ai mà chẳng có vài thủ đoạn bảo mệnh.”
Hải Đường cảm thấy Ngân Tô nói có lý nhưng vẫn phải cảnh giác một chút.
Bảo mệnh không vấn đề, nhưng nếu vì bảo mệnh mà gây hại đến người xung quanh, vậy thì khác…
Ngân Tô nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, đột nhiên vươn tay ôm vai Hải Đường, móc ra một tấm vé: “Bạn thân mến của tôi ơi, mua vé không?”
Hải Đường còn chưa thoát khỏi vấn đề của Tông Hi Nguyệt, nghe thấy mấy chữ ‘bạn thân mến của tôi’, theo bản năng rùng mình.
Nhưng cái rùng mình này còn chưa kịp cảm nhận rõ, một tấm vé đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô ấy liếc mắt liền thấy mã số trên vé.
Đây là một tấm vé có mã số…
Hải Đường kinh ngạc, tim đập nhanh hơn không ít.
Một lúc sau mới tìm lại được giọng nói: “Cô… Cô lấy tấm vé này ở đâu ra?”
“Làm thuê kiếm được đó.”
Hải Đường cảm nhận được xúc cảm mềm mại bên cạnh, đột nhiên hiểu ra ‘làm thuê’ là làm gì rồi.
“Mua hay không mua, không cần chín mươi chín, chỉ cần một trăm vạn.” Ngân Tô cười híp mắt: “Mua không lỗ mua không thiệt, động lòng không bằng hành động.”
“…”
Hải Đường không chỉ động lòng, tim sắp nhảy ra ngoài rồi.
Nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại…
Cô ấy không có nhiều điểm tích lũy như vậy.
Trước đây tiêu không ít, bây giờ không đủ một trăm vạn nữa.
“Tôi không có nhiều điểm tích lũy như vậy…” Điểm tích lũy không đủ, nhưng cô ấy còn đạo cụ: “Đạo cụ đổi được không?”
“Được chứ.” Dù sao đạo cụ cũng có thể bán lấy điểm tích lũy, không lỗ đâu.
Ngân Tô vốn tưởng Hải Đường sẽ ưu tiên đưa vé cho người khác, nhưng Hải Đường hiển nhiên không có ý định đó.
“Tôi tưởng cô sẽ nhường cho người khác trước.”
Hải Đường khó hiểu liếc nhìn Ngân Tô một cái, trả lời câu hỏi của cô: “Tôi phải đảm bảo an toàn cho mình trước, sau đó mới có thể giúp đỡ người khác.”
Ngân Tô gật đầu, không nói gì nữa.
Hải Đường bắt đầu lục tìm đạo cụ, tìm một đạo cụ có giá trị tương đương, cùng Ngân Tô một tay giao đạo cụ một tay giao vé.
Hải Đường nhận được vé liền phát hiện mặt sau có mấy con dấu.
[Tàu lượn siêu tốc]
[Ma pháp xuyên không]
[Truyền thuyết thị trấn cổ tích]
Những hạng mục bắt buộc cô ấy đã chơi, tự động có hiệu lực.
Hải Đường nhìn về phía ba mẹ NPC, bọn họ vẫn đi theo phía sau, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thấy cô ấy nhìn sang, NPC lập tức nở nụ cười: “Bé cưng sao vậy? Đói hay khát rồi à?”
Hải Đường: “…”
Xem ra có vé rồi, ba mẹ NPC cũng không rời đi, có lẽ sau này sẽ có rắc rối khác…
***
***
Quách Tân Võ và Hồ Dược Minh đi cách Hải Đường hơi xa một chút, Hồ Dược Minh không nghe rõ bọn họ đang nói gì, cũng không thấy bọn họ đang làm gì: “Bọn họ đang nói gì vậy?”
“Anh tò mò vậy thì lên nghe đi.” Quách Tân Võ nói thẳng.
“…”
Cậu ta đúng là cái gì cũng phải cãi một câu.
Nể tình cậu ta ở Thị trấn cổ tích chạy về tìm mình, Hồ Dược Minh nhịn cơn giận này, khó hiểu nói: “Kỹ năng của cậu có phải liên quan đến việc cậu hay cãi nhau không?”
Kẻ hay cãi nhíu mày: “Tôi nói sai sao? Anh tò mò chẳng phải đi lên mới nghe rõ được?”
Hồ Dược Minh: “…”
Hồ Dược Minh cảm thấy Quách Tân Võ có lẽ thật sự chỉ có ý đó, nhưng biểu cảm và giọng điệu của cậu ta lại mang vẻ cà khịa.
***
***
Bên kia.
Lương Vân đang ân cần hỏi Tông Hi Nguyệt: “Vết thương của em có nghiêm trọng không?”
“Không sao, em ổn…” Tông Hi Nguyệt vẫn giữ vẻ rụt rè, nét yếu đuối trên mặt khiến người ta thương xót: “Chị Lương, chị không cần đi theo em đâu, em tự đi được, hay là chị đi xem Thương tiểu thư đi?”
Lương Vân nhìn về phía trước.
Thương Nghênh Nghênh ban đầu ở phía sau bọn họ, vừa rồi đã vượt qua bọn họ, đi lên phía trước.
Trong đáy mắt Lương Vân phản chiếu bóng lưng phía trước, chỉ là một bóng lưng thôi, cũng mang đến cho người ta cảm giác mạnh mẽ xinh đẹp, nhìn thấy cô ấy, trong lòng Lương Vân dường như có thể nảy sinh vô số dũng khí và hy vọng.
Nhưng khi ánh mắt cô ấy chạm đến Tông Hi Nguyệt nhỏ nhắn yếu đuối, đáy mắt giằng co một chút rồi lại trở về bình tĩnh: “Chị Nghênh Nghênh không sao đâu, chị ở lại với em thì hơn.”
“Nhưng mà…”
“Bọn họ đi xa rồi, chúng ta đi nhanh lên thôi.” Lương Vân ra hiệu khoảng cách giữa bọn họ và những người phía trước quá xa, kéo Tông Hi Nguyệt đuổi theo.
Tông Hi Nguyệt đành nuốt lại lời định nói, nắm chặt tay Lương Vân.