Edit: Lexi
Beta: Fang
Trong cabin không có gì bất thường xảy ra, mà cabin vì lên đến điểm cao nhất nên chuyển động càng chậm, không cảm nhận kỹ còn tưởng đã dừng lại.
NPC liếc nhìn Ngân Tô theo bản năng, con thỏ trắng đối diện nhìn chằm chằm vào cô ta, đôi mắt đen láy như xoáy nước, nhìn vào có cảm giác choáng váng kinh hãi.
Sao nó biết mình nói dối?
Cô ta quả thật có một người em trai, nhưng người em trai đó hoàn toàn không đáng yêu, cô ta cảm thấy nó vừa xấu xí vừa đáng ghét.
Đến lượt cô nói rồi…
Nhưng con thỏ trắng đối diện không lên tiếng.
【00:04】
【00:03】
Hai giây cuối cùng, con thỏ trắng lên tiếng: “Tôi nói thật, tôi thích ăn sườn xào chua ngọt.”
NPC: “…”
Không có câu hỏi tham khảo nào, NPC làm sao biết cô thích hay không thích ăn chứ…
Cô ta cũng không thể phân biệt được câu nói này là thật hay giả qua giọng điệu của con thỏ, càng không nhìn thấy biểu cảm của người bên dưới lớp mặt nạ thỏ lúc này.
NPC do dự một chút, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng đoán bừa một câu.
“Thật.”
Khi giọng NPC vừa dứt, đồng hồ đếm ngược trên kính dừng lại, một giọng nói the thé vang vọng khắp cabin.
“Chúc mừng bạn, trả lời sai! Trả lời sai!”
Có gì đáng chúc mừng chứ!
Sắc mặt NPC khó coi, môi cũng run rẩy.
Mỗi người có một cơ hội trả lời sai, giọng nói kia kêu la hồi lâu, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra.
Mà đồng hồ đếm ngược trên kính lại bắt đầu nhảy số.
NPC hít sâu một hơi, lần này nhất định phải khiến nó cũng trả lời sai…
Trong lúc NPC đối diện đang suy nghĩ, cabin bắt đầu hạ xuống từ điểm cao nhất.
Ngân Tô nghe thấy tiếng động nhẹ, cô nhìn lên phía trên cabin, một lỗ trước đó đóng kín đã mở ra, có tiếng hút khí nhẹ…
Oxi đang trở nên loãng đi.
NPC đối diện hiển nhiên cũng phát hiện ra.
Không khí ở cả hai bên đều đang bị hút đi.
Là do cabin hạ xuống gây ra, hay là do cô ta trả lời sai mà kích hoạt…
NPC rõ ràng có chút hoảng loạn, cảm thấy đồng hồ đếm ngược trên kính cũng nhảy nhanh hơn, cô ta cố gắng giữ bình tĩnh suy nghĩ, nhưng thời gian không chờ đợi…
【00:03】
Rõ ràng mới cảm thấy chỉ mới vài giây, sao đồng hồ đếm ngược đã sắp hết rồi?
NPC buộc phải lên tiếng: “Tôi nói thật, thời đại học tôi từng tham gia hoạt đ*ng t*nh nguyện, giúp đỡ rất nhiều động vật lang thang.”
【00:14】
【00:13】
【00:12】
Bàn tay giấu trong tay áo của NPC siết chặt các ngón tay.
Nó nhất định sẽ trả lời sai…
Nhất định sẽ trả lời sai…
【00:02】
Hai giây cuối cùng, con thỏ đối diện mới lên tiếng: “Dối.”
“…”
Hy vọng trong lòng NPC tan biến, cô đã trả lời đúng.
Cô ta quả thật đã tham gia hoạt đ*ng t*nh nguyện, nhưng không phải giúp đỡ động vật lang thang, hơn nữa cô ta cũng chỉ đi một lần, không giúp đỡ được ai hay vật gì.
NPC không biết con thỏ đối diện làm sao phân biệt được lời cô ta nói là thật hay giả.
Bây giờ đến lượt cô nói rồi…
NPC lấy lại tinh thần, dựng tai lên nhìn chằm chằm con thỏ đối diện, không được sai lầm… chỉ có một người có thể sống sót rời đi, cô ta không muốn chết, cho nên con thỏ đối diện kia phải chết!
“Tôi nói thật, tôi thích cô.”
Giọng con thỏ trắng lạnh lùng không chút dao động, giống như một cỗ máy vô cảm đang đọc.
Đồng tử NPC hơi co lại, cô ta mím môi không trả lời ngay, đồng hồ đếm ngược từng giây từng giây trôi qua.
Mắt thấy đồng hồ đếm ngược sắp về không, NPC vẫn không thể phán đoán được nó nói thật hay nói dối.
Bọn họ mới gặp nhau… người lạ sao lại thích người lạ được chứ?
Cô ta không còn cơ hội trả lời sai nữa…
Làm sao đây?
Thật, dối… chọn cái nào?
NPC lên tiếng vào giây cuối cùng của đồng hồ đếm ngược: “Dối… dối.”
NPC trừng mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược trên kính, trơ mắt nhìn nó dừng lại. Con số màu đỏ lan rộng trong đáy mắt, cả người lạnh toát không thể cử động.
Bên tai truyền đến tiếng kêu the thé mơ hồ: “Chúc mừng bạn, trả lời sai! Trả lời sai!”
NPC ôm cổ mình, khó khăn th* d*c, cơ thể lảo đảo ngã nhào vào tấm kính ngăn cách ở giữa, đập vào kính, đôi mắt đầy tơ máu xuyên qua kính trừng trừng nhìn Ngân Tô.
Tại sao nó lại thích mình!!!
Sao nó lại thích mình!!
Chẳng lẽ nó điên rồi!!
***
***
Ngân Tô cảm thấy oxi đã đầy đủ hơn nhiều.
Xem ra hình phạt cho việc trả lời sai là oxi sẽ bị hút sang bên trả lời đúng.
NPC khó thở, nhưng chưa chết.
Bên kia vẫn còn oxi, vẫn có thể duy trì sự sống cho cô ta.
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Chỉ cần NPC trả lời đúng, một ít oxi sẽ bị hút trở lại, giúp cô ta sống sót…
Đáng tiếc.
Ngân Tô ngồi xổm xuống, nhìn NPC đang dựa vào kính, thương hại mà tàn nhẫn: “Yên tâm, cô sẽ nhanh chóng được gặp bạn trai của mình thôi.”
Bên tai Ngân Tô vang lên tiếng cảnh báo: “Xin đừng nói những lời không liên quan đến câu hỏi.”
Ngân Tô thờ ơ đứng dậy, trở về vị trí cũ.
Đồng hồ đếm ngược trên kính lại bắt đầu đếm.
Đến lượt cô ta nói rồi.
***
***
“Két…”
Vòng đu quay chậm rãi trở về mặt đất, từ mặt đất chuyển đến lối ra của bến tàu, đáy cabin đối diện Ngân Tô mở ra, NPC đã chết, rơi xuống từ đáy.
Ngân Tô xuống khỏi bến tàu.
Trò chơi này thực ra không khó.
Giọng nói tuyên bố quy tắc đã nói – xin đừng nói dối.
Giai đoạn cabin đi lên chỉ cần tuân thủ quy tắc này, sẽ không xảy ra sai sót.
Nhưng trò chơi có lẽ sẽ chọn một bên để đưa ra một loại cám dỗ nào đó, từ đó khiến người ta bắt đầu đặt bẫy ngôn ngữ, khiến đối phương trả lời sai.
Việc hút không khí có lẽ là do cabin hạ xuống kích hoạt, hoặc cũng có thể là do…
Chỉ còn lại một hạng mục bắt buộc phải chơi…
Ngân Tô nhìn thời gian, đã gần nửa đêm rồi, cô quyết định nghỉ ngơi trước, ngày mai tính sau.
Dù sao ngày mai vẫn còn cả một ngày dài.
***
***
Sau khi trời sáng, Ngân Tô đi về phía khu vườn Mộng Mơ Kỳ Diệu, gặp được Hải Đường và những người khác mà cả ngày hôm qua cô không chạm mặt.
Rất may mắn, số lượng người của bọn họ không hề giảm.
Nhưng bầu không khí giữa nhóm người chơi này có chút kỳ lạ.
Hồ Dược Minh ôm mông đứng cạnh Quách Tân Võ.
Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan thì không có gì bất thường.
Người có vẻ bất thường là Thương Nghênh Nghênh, Lương Vân và Tông Hi Nguyệt.
Trước đây Lương Vân và Thương Nghênh Nghênh luôn đứng cạnh nhau, nhưng lúc này Lương Vân lại đứng cùng Tông Hi Nguyệt, Thương Nghênh Nghênh thì đứng một mình.
Đây là làm sao vậy?
“Tiểu Bạch tiểu thư.”
Hải Đường chào Ngân Tô, Ngân Tô thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hải Đường, “ba mẹ” đứng bên cạnh cô ấy đã thay đổi, chắc là mới tìm được trong khu vực.
Ngân Tô giơ ngón tay cái lên bắt đầu khen: “Mọi người giỏi thật, bây giờ vẫn chưa chết.”
Hải Đường: “…”
Cũng không cần phải khen như vậy đâu.
Hồ Dược Minh thấy khóe miệng Quách Tân Võ cũng khẽ giật giật, không nhịn được cười: “Bình thường cậu nói chuyện cũng khó ưa như vậy.”
Quách Tân Võ: “…”
Quách Tân Võ hừ lạnh một tiếng: “Tôi cũng chẳng cần ai thích, ai thèm cái loại tình cảm vô dụng đó.”
Hồ Dược Minh: “…”
Rất tốt, chắc con thỏ đối diện cũng nghĩ như vậy.