Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 757

Edit: Du Duệ

Beta: Fang

Nhưng ngựa gỗ chỉ chứa được một người, nếu quá một phút mà vẫn có hai người cùng ở trên thì cả hai sẽ chết.

Để bảo vệ mạng sống của mình, chắc chắn du khách sẽ không để người khác nhảy lên. Vì để giành lấy chỗ ngồi, tất nhiên sẽ phải đánh nhau.

Cùng lúc đó, ngày càng nhiều ngựa gỗ bắt đầu quay đầu, chuyển sang di chuyển ngược chiều.

Tiếng va chạm và tiếng la hét vang lên không ngừng.

Cứ tiếp tục thế này, số ngựa gỗ còn nguyên vẹn sẽ càng lúc càng ít, phạm vi di chuyển cũng sẽ bị thu hẹp, cho đến khi không còn con ngựa nào có thể di chuyển được nữa.

Phe phòng thủ không bị hạn chế di chuyển, trước sau không có ngựa cản, lại có thể di chuyển ngang.

Nhưng phe tấn công thì khó hơn nhiều, nên nhất định phải nhanh chóng đến được con ngựa đỏ gần bia ngắm.

Ngân Tô bắt đầu hành động, cô di chuyển như một cỗ xe ủi vô tình, bất kể là phe công hay phe thủ, tất cả đều bị cô hất bay, không ai trốn thoát được.

Đây là sự “công bằng” đã ăn sâu vào tận xương tủy mà cô dành cho NPC.

Khi Ngân Tô đến vòng thứ ba, năm sáu con ngựa phía trước đã bị nghiền nát cả rồi, người bình thường căn bản không thể nhảy xa đến thế.

Ngân Tô có thể dùng quái vật tóc để bay qua từ trên không, nhưng… cô không cần thiết phải làm thế.

Ngay khoảnh khắc bật nhảy, cô đổi đạo cụ, lúc cô rơi xuống con ngựa gỗ màu xanh bên cạnh, cây thương trong tay đã được đổi thành chiếc khiên.

Ngân Tô vung khiên, đập bay du khách trên ngựa xanh đang sững sờ vì bất ngờ, lập tức nhảy sang con ngựa xanh tiếp theo.

Du khách trên ngựa xanh hoảng sợ, vừa bật dậy liền định bỏ chạy.

Tuy nhiên, Ngân Tô đã đáp xuống ngựa gỗ, túm lấy tóc của du khách kia, giật mạnh về phía sau. Du khách trượt chân, mất thăng bằng, ngã nhào xuống khỏi ngựa.

“Á—!”

Tiếng hét thảm thiết bị tiếng nhạc hừng hực che lấp hoàn toàn.

Phe phòng thủ có thể di chuyển ngang, lại có thể ngồi lên ngựa đỏ, vì vậy Ngân Tô lúc này chẳng khác gì trùm cuối được người ta thả ra, vung khiên nhảy tới nhảy lui khắp sân đấu.

***

***

Do chuyện của Tông Hi Nguyệt nên Hải Đường và những người khác bị chậm trễ, bọn họ không vào ngay mà chờ ở lối ra.

Bây giờ còn chưa tới trưa, từ chiều đến tối họ phải hoàn thành thêm hai trò chơi nữa thì mới gom đủ năm trò bắt buộc.

“Ra rồi.”

Hải Đường ngẩng đầu lên liền trông thấy thỏ trắng bước ra khỏi lối ra.

Hải Đường đã dùng điểm tích lũy để mua manh mối của trò ngựa gỗ từ chỗ Ngân Tô, nhưng sau khi nghe xong, mọi người đều trầm mặc.

Phe tấn công và phe phòng thủ đều không an toàn, chọn bên nào cũng khó qua cửa.

“Tôi còn có tips chơi Vòng đu quay, mấy người có muốn mua không?” Ngân Tô suy nghĩ một chút, đưa ra kết luận của mình: “Tôi cảm thấy trò này dễ hơn một chút.”

Trong mắt Hải Đường rõ ràng lóe lên vẻ kinh ngạc: “Cô… trò Vòng đu quay cô cũng qua cửa rồi à?”

Thỏ trắng gật đầu.

Hải Đường: “…”

Điểm tích lũy tiêu cũng đã tiêu, mấy người chơi gom góp lại, mua luôn cả manh mối của trò Vòng đu quay.

Họ muốn so sánh xem trò nào an toàn hơn.

Ngựa gỗ thì cần vũ lực, nhưng Vòng đu quay thì hoàn toàn không cần ra tay, chỉ cần không nói dối và tuân thủ yêu cầu: mỗi câu trả lời đều phải bắt đầu bằng “Tôi nói thật / nói dối”.

Quan trọng nhất là phải hoàn toàn tin tưởng đồng đội, không bị bất cứ cám dỗ nào mà trò chơi đưa ra làm lung lay.

Điểm cần chú ý là khi khoang đu quay hạ xuống sẽ kích hoạt tình huống hút hết không khí. Nếu nguyên nhân là trả lời sai thì người chơi chỉ cần không nói dối và trả lời đúng là sẽ an toàn.

Nếu đó là sự kiện tự động xảy ra khi hạ xuống, vẫn có cách giải quyết: thương lượng trước, mỗi người lần lượt trả lời sai một lần để không khí luân chuyển giữa các khoang, nhường nhau cơ hội hít thở.

Với thể chất người chơi, nếu không lo lắng về đúng sai thì nín thở 30 giây trong trạng thái bình tĩnh là chuyện hoàn toàn có thể.

Ngân Tô nói xong liền vội vàng rời đi, như thể còn việc gì quan trọng đang chờ cô.

“Cô ấy đã lấy được chìa khóa qua ải chưa?”

“…”

Cô giống như con thỏ vậy, vừa quay qua quay lại người đã biến mất tăm, không kịp hỏi thêm gì.

“Bàn xem chọn trò nào trước đi.” Hải Đường bảo mọi người tập trung vào vấn đề trước mắt.

Trò ngựa gỗ có thể solo, chỉ cần có sức chiến đấu và đạo cụ di chuyển từ xa là sống được, không cần phụ thuộc quá nhiều vào đồng đội.

Nhưng Vòng đu quay thì hoàn toàn là trò chơi về niềm tin, phải trao cả tính mạng cho người khác giữ.

***

***

Ngân Tô tìm đến lối ra, nơi này vắng lặng, trái ngược hoàn toàn với cổng vào nhộn nhịp, thậm chí không thấy một nhân viên nào.

Cô tự đi đến khu vực lối ra, chẳng bị thứ gì ngăn lại, nhưng vừa bước qua thì phát hiện mình vẫn đang đứng trong khu vực lối ra — như thể bị mắc kẹt trong vòng lặp vô hình.

Cô vòng quanh mấy lượt mới tìm thấy một NPC đang lén lút trốn việc trong góc.

Ngân Tô tự nhiên thò cái đầu thỏ ra khiến NPC giật bắn mình: “Cô… Cô làm gì vậy?”

“Ra ngoài.”

“Ra ngoài?” Nghe thấy câu đó, giọng NPC lập tức cao vút lên: “Ra ngoài làm gì? Công viên giải trí của bọn tôi vui thế cơ mà, sao lại muốn ra ngoài?! Ra ngoài làm cái gì!!”

Nói đến cuối, NPC gần như gào thét lên, giọng cao vút và sắc như dao cạo, khiến người nghe rợn cả da đầu.

“Liên quan gì đến cô.” Ngân Tô kéo cô ta ra khỏi chỗ trốn, lôi đến cổng ra: “Soát vé đi.”

“…”

NPC nhìn tấm vé được đưa ra, cố nặn một nụ cười cứng ngắc, vẫn không cam lòng mà thuyết phục: “Cô thực sự muốn ra ngoài sao? Cô không muốn tiếp tục vui chơi trong công viên của bọn tôi à? Công viên bọn tôi…”

Không rõ là vì vị trí làm việc quá hẻo lánh hay do trốn việc lâu quá không kịp cập nhật tình hình, NPC này hoàn toàn không biết Ngân Tô đang bị toàn khu truy nã nên không nhận ra cô, chỉ một lòng muốn giữ cô lại trong công viên.

“Cô nói nhiều quá đó.” Ngân Tô nghe đến phiền, bực bội dọa: “Nếu cô không nghiêm túc soát vé cho tôi, tôi sẽ khiến cô không nói được câu nào nữa.”

“…”

Ngực NPC phập phồng hai cái, giận dữ trừng mắt nhìn cô, không cam lòng nhận lấy vé.

Cô ta lật mặt sau vé, bắt đầu soi từng con dấu, xem kỹ đến mức như sợ cô đã tự in giả một cái dấu lên.

Sau khi đếm ba lần vẫn không tìm ra vấn đề gì, NPC miễn cưỡng xé một tấm vé phụ rồi đập mạnh vé trở lại tay Ngân Tô.

“Cô có thể đi ra ngoài rồi.”

Ngân Tô vừa nhận lại vé, trò chơi đã đưa ra thông báo.

【Chúc mừng người chơi 0101 đã nhận được chìa khóa qua ải Công viên giải trí Thiên Đường, bạn có thể sử dụng chìa khóa rời khỏi phó bản bất kỳ lúc nào.】

Khóe môi Ngân Tô cong lên, cô cất kỹ vé. Bước tiếp theo là…

“Ê! Không phải cô định đi ra ngoài à? Lối ra bên này mà!”

NPC thấy Ngân Tô đột nhiên quay người đi vào công viên, lập tức đuổi theo chặn lại, ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm, còn giơ tay chỉ về hướng cổng ra.

“Tôi còn vé mà.” Ngân Tô lôi ra một tấm vé khác, giơ trước mặt NPC: “Thấy chưa, tôi có vé thì vẫn được ở lại chơi, cô không có quyền đuổi tôi.”

“…”

NPC suýt nghẹn đến nội thương.

Rốt cuộc ai đã bán cho cô ta hai tấm vé vậy?! 

Nhưng về mặt thủ tục thì không có vấn đề, NPC nhất thời không tìm được lý do để ép cô ra ngoài, đành trơ mắt nhìn Ngân Tô quay lại công viên.

Bình Luận (0)
Comment