Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 758

Edit: Du Duệ

Beta: Fang

“Rầm rầm rầm!”

Mặt đất rung chuyển, tàu lượn siêu tốc trật đường ray, lao thẳng vào khu rừng rậm rạp, sau đó phá vỡ bức tường cây bao quanh và xông thẳng vào khu nghỉ ngơi đông người.

“Aaa!”

Tiếng la hét vang lên khắp nơi khi mọi người hoảng loạn chạy trốn.

Tàu lượn trượt một đoạn rất dài mới dừng lại, trên đường đi va phải không ít du khách, mặt đất bị cào xé thành một vệt dài đầy máu.

Những du khách chạy ra xa thấy tàu đã dừng bèn không chạy nữa, quay lại bàn tán xôn xao.

“Cái quái gì vậy? Sao tàu lượn lại bay ra ngoài luôn thế?!”

“Suýt chút nữa đâm trúng tôi rồi, dọa chết khiếp.”

“Công viên làm ăn kiểu gì thế này, tàu lượn mà bay đến được tận khu nghỉ là an toàn dữ chưa? Thật đáng sợ. May mà người chết không phải tôi.”

“Không lẽ đây là hạng mục mới của họ?”

“Bay vào tận khu nghỉ rồi, hạng mục mới cái quỷ ấy.”

“Biết đâu là hạng mục cảm giác mạnh thì sao? Công viên này hay ra mấy trò bất ngờ mà. Tôi thấy cái này… cũng thú vị đấy chứ.”

“Bay thẳng vào đám đông á… nghe cũng hơi… k*ch th*ch thật.”

Cả đám du khách chẳng ai quan tâm đến chuyện có người chết vì bị tàu đâm, mà lại bắt đầu thảo luận xem đây có phải trò mới của công viên không.

Đúng lúc mọi người bàn tán sôi nổi, một nhóm nhân viên vội vã chạy tới kiểm tra tàu lượn, vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác và bối rối, rõ ràng là cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chưa kiểm tra xong, mặt đất lại rung lên lần nữa.

Có vẻ như nhân viên nhận được tin gì đó, sắc mặt lập tức biến đổi, chạy thẳng về phía trong khu trò chơi tàu lượn.

Tiếng rung chấn liên tục vọng ra từ phía rừng rậm, nhưng màn cây rậm rạp đã che hết tầm nhìn của du khách khiến họ không thấy rõ bên trong.

“Có chuyện gì vậy?”

“Trong đó xảy ra chuyện gì thế?”

“Không lẽ thiết bị hỏng thật à?”

“Không thể nào, tôi còn định chơi trò đó mà…”

“Nghe động tĩnh thế này… chẳng lẽ đang tháo thiết bị à?”

Tiếng động càng lúc càng lớn khiến cả đám người bắt đầu im lặng, tập trung nhìn về hướng khu rừng.

“Aaa!”

Tiếng hét xé tan bầu không khí kỳ dị, du khách đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía đoạn đường ray đang đổ sập từ trong rừng rậm ra. Mãi cho đến khi đường ray sắp đập xuống đầu, đám người này mới như bừng tỉnh, gào thét bỏ chạy tán loạn.

Cũng có vài người khi chạy còn không quên quay đầu lại nhìn.

Họ nhìn thấy trên đường ray đang rơi ấy, có một con thỏ toàn thân đỏ thẫm như máu đang đứng, hai tay dang rộng như cánh chim sắp bay, cùng đường ray đổ xuống.

Ngay khoảnh khắc đường ray chạm đất, nó túm lấy nhánh cây bên cạnh, từ một con thỏ thú bông nặng nề biến thành cánh chim sẻ nhẹ nhàng, tiếp đất an toàn.

Gió do đường ray tạo ra cuốn qua, khiến tai thỏ trên đầu nó cũng bị thổi bay lên phấp phới.

“Ở đằng kia!”

“Đừng để nó chạy mất!!”

“Mau bắt con thỏ chết tiệt đó lại!!”

Vài nhân viên từ hướng khác lao ra, vừa thấy con thỏ liền gào lên và chạy về phía nó.

Họ còn không quên hô hào du khách xung quanh: “Ai bắt được con thỏ đó, công viên sẽ thưởng hậu hĩnh!”

Nghe thấy có thưởng, một vài du khách có vẻ dao động. Thế nhưng khi ánh mắt họ va phải bóng dáng con thỏ đỏ như máu ấy, mọi ý định manh động lập tức bị dập tắt.

“Ái chà… thật là nhiệt tình quá đi!” Ngân Tô cảm thán một câu, không đứng một chỗ chờ họ mà lập tức cất bước chạy: “Mau đuổi theo tôi nào các bạn ơi!”

***

***

Sau khi bàn bạc với những người khác, Hải Đường quyết định bỏ qua Đu quay ngựa gỗ, chọn đi đến khu Vòng đu quay.

Cô ấy ghép đội với Thương Doanh Doanh, còn Hồ Dược Minh và Quách Tân Võ thành một nhóm khác, vừa vặn 4 người, chia làm hai cabin.

Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan phải đợi đến khi đi xong Bóng bay sắc màu mới có thể quay lại để chọn một trong các hạng mục khác.

Nhờ có manh mối chi tiết mà Ngân Tô để lại, họ đã lên sẵn kế hoạch, vì vậy lúc này bốn người đều an toàn bước ra khỏi cabin Vòng đu quay.

Vượt qua thử thách này, niềm tin vào đồng đội còn quan trọng hơn mọi thứ khác.

Chỉ cần nảy sinh chút suy nghĩ riêng tư là sẽ hại chết đồng đội.

Cả bốn người đi ra khỏi cabin trong ánh mắt bàng hoàng của NPC, tiến thẳng về phía lối ra.

Quách Tân Võ quay sang hỏi Hải Đường và Thương Doanh Doanh: “Mồi nhử mà trò chơi đưa cho các cô là gì?”

“Vé.” Thương Doanh Doanh trả lời: “Nó nói chỉ cần người đối diện chết, tôi sẽ nhận được một tấm vé.”

“Tôi cũng vậy.” Quách Tân Võ cau mày, liếc nhìn Hồ Dược Minh và Hải Đường – hai người này không hề nhìn thấy thông báo đó.

“Tại sao lại chọn tôi với cô? Trò chơi nghĩ rằng chúng ta dễ bị dụ dỗ hơn sao?”

Thương Doanh Doanh: “…”

Có lẽ là cảm thấy khả năng phản bội đồng đội của chúng ta cao hơn.

Vừa bước ra khỏi Vòng đu quay, Hải Đường mới đi được vài bước đã thấy một màn hình lớn phía trước, trên đó là lệnh truy nã được tô đậm bằng phông chữ đỏ như máu.

Bức ảnh ban đầu giờ đã được thay bằng nhiều góc chụp khác nhau, 360 độ không góc chết, như sợ người khác nhận không ra vậy.

Tội danh ban đầu đã bị thay đổi thành mấy chữ to đùng “Giết người có thưởng”.

“Cô ấy… rốt cuộc đã làm gì vậy?” Hồ Dược Minh bị nghẹn lời: “Chỉ nhìn hình thôi mà cũng cảm nhận được cơn giận dữ của NPC.”

Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan đã tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm, hai người họ đi tới từ phía bên kia: “Mọi người ra rồi à.”

Quách Tân Võ chỉ vào màn hình hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”

Hạ Hiểu Lương: “Không rõ, lúc nãy bọn tôi ở bên ngoài thì nghe thấy khu Phiêu lưu trong rừng rậm nhiệt đới có động tĩnh rất lớn, nhưng vì ở khá xa nên không biết xảy ra chuyện gì. Rồi chẳng bao lâu sau, màn hình lớn đã thành ra thế này.”

Mọi người: “…”

Hồ Dược Minh hít sâu một hơi: “Cô ấy vẫn chưa ra ngoài… không lẽ là có vấn đề với vé vào cổng?”

Khi nói đến đoạn cuối, Hồ Dược Minh bắt đầu thấy lo lắng hơn.

Nếu như tình hình không đúng như họ dự đoán, vậy thì mấy ngày qua họ bận rộn là uổng phí rồi. Mà thời gian hiện giờ cũng không còn nhiều nữa.

Trong lúc họ đang nói chuyện, lại có một tiếng động rầm rầm vang lên từ phía xa.

Tiếng động này nghe giống như ai đó đang phá dỡ công trình vậy.

Không lẽ… là Tiểu Bạch gây ra?

Mọi người nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn lên màn hình lớn — nơi có con thỏ gần như toàn thân nhuộm đỏ sẫm… Có vẻ cũng không phải là không thể.

Hải Đường thu lại ánh nhìn: “Giờ đi đến khu ‘Bóng bay sắc màu’.”

Cô ấy có linh cảm chẳng lành — phải nhanh chóng vượt qua cửa ải… Mặc dù cô ấy đã có vé vào cổng rồi nhưng vẫn còn thiếu một hạng mục nữa.

Vì vậy cô ấy vẫn tiếp tục cùng mọi người tiến về phía “Bóng bay sắc màu”.

Cả nhóm nhanh chóng đến trước cổng khu “Bóng bay sắc màu” của Thế giới Vui Vẻ.

Luật chơi của trò này mọi người đã nắm rõ, giờ chỉ còn lại vấn đề chiến lược.

Bóng bay sắc màu không giới hạn số lượng người chơi, chỉ cần trên bốn người là có thể bắt đầu, vì thế họ có thể loại trừ những NPC giả dạng khách du lịch.

Vấn đề bây giờ là…

Ai sẽ đứng ở vị trí trung tâm, trở thành người cầm bóng bay?

Làm sao để mọi người đều an toàn tới được trung tâm?

Chỉ cần bóp nổ quả bóng ở trung tâm là có thể nhận vé vào cửa.

Chỉ cần đủ tàn nhẫn, hoàn toàn có thể bỏ mặc sự sống chết của người khác.

Tuy mới quen biết không lâu nhưng họ đã vượt qua nhiều gian nan cùng nhau, vừa rồi lại cùng vượt qua thử thách Vòng đu quay, nên hiện giờ một lớp lòng tin cơ bản đã hình thành.

“Hay là… rút thăm đi?” Thương Doanh Doanh đề xuất, quyết định giao phó mọi thứ cho vận mệnh.

Những người còn lại nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment