Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 763

Edit: Lexi

Beta: Fang

Đối diện với lời tạm biệt của bạn bè, Thanh Lan cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh như khi đối diện với cái chết của Văn Kiệt.

“Mau đi đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu, tớ đợi cậu ở cửa ra.”

Hạ Hiểu Lương buông Thanh Lan ra, đẩy cô ấy vào trong.

Khách du lịch chen chúc kéo đến, Thanh Lan bị dòng người cuốn vào bên trong, cô ấy quay đầu nhìn lại.

Hạ Hiểu Lương đang chậm rãi lùi lại, đối diện với ánh mắt cô ấy, cậu ta đưa tay lên miệng, lớn tiếng gọi: “A Lan, giống như chúng ta hồi nhỏ ý, dũng cảm tiến về phía trước nhé, có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau bằng một cách khác.”

Thanh Lan bị du khách đẩy về phía trong, cô ấy không còn nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hiểu Lương nữa.

Bên tai cô ấy dường như vang lên tiếng mưa rơi, thời gian kéo về buổi chiều tà mờ tối đó.

Cô ấy, Hạ Hiểu Lương và Văn Kiệt lạc đường rơi xuống một cái hố sâu, cơ thể cô ấy nhẹ nhất nên họ hợp sức đưa cô ấy lên trên.

Cô ấy muốn kéo họ lên, nhưng cô ấy vừa đói vừa lạnh, căn bản không có sức lực để kéo họ lên.

Hạ Hiểu Lương và Văn Kiệt lúc nhỏ như hai người bùn, bảo cô ấy đừng cố gắng nữa: “A Lan, cậu không kéo bọn tớ lên được đâu, đi tìm người, tìm người đến cứu bọn tớ đi!”

“Nhưng tớ không tìm được đường về.” Cô ấy nằm bò trên miệng hố, nhìn xuống hai người bên dưới, tiếng mưa gần như nhấn chìm giọng nói của cô ấy: “Trời tối rồi, tớ sợ.”

“Đừng sợ, A Lan là người dũng cảm nhất, cậu đứng dậy đi, đi về phía bên trái của cậu, lúc nãy bọn tớ thấy bên đó có khói nên mới đi về phía này, chắc chắn bên đó có người!”

“A Lan cậu nhất định có thể tìm được người đến cứu bọn tớ!”

Dưới sự khuyên nhủ và động viên của họ, cuối cùng cô ấy cũng đứng dậy, loạng choạng chạy về phía bên trái, lao vào bóng tối.

Cô ấy vượt qua bóng tối trong nỗi sợ hãi, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trong màn mưa.

A Lan lúc nhỏ đã tìm được người, cứu được họ.

Nhưng bây giờ cô ấy không thể cứu được ai nữa.

***

***

Thanh Lan không nhìn thấy Hạ Hiểu Lương ở cửa ra, chỉ thấy du khách kinh hoàng bỏ chạy, xa xa có động vật đang tấn công những du khách đó, cửa ra đầy máu và những mảnh thi thể.

Nơi này dường như đã xảy ra một cuộc tàn sát.

“Hạ Hiểu Lương!!”

Đáp lại cô ấy là tiếng gầm gừ trầm thấp của động vật từ xa.

Chúng chú ý đến cô ấy, bỏ mặc con mồi đã không còn giãy giụa, nhanh chóng chạy về phía cô ấy, đôi mắt tham lam và khát máu khóa chặt vào cô ấy.

Tim Thanh Lan thót lại, quay người chạy cùng với những du khách đang la hét bỏ chạy.

Ánh mắt cô ấy quét qua bốn phía, muốn tìm kiếm bóng dáng của Hạ Hiểu Lương, tiếc là không nhìn thấy ở đâu cả.

Khắp nơi đều là động vật.

Chúng từ trong những cái vại bên đường, từ trong các tòa nhà chui ra, lao vào đám đông, điên cuồng cắn xé.

“A——”

Một con sói xám lao vào một du khách đang chạy bên cạnh cô ấy, cắn một phát vào cổ du khách đó, máu bắn tung tóe rơi lên mặt cô ấy.

Lạnh.

Lạnh thấu xương.

Sói xám cắn chết du khách nhưng không ăn, đôi mắt tham lam nhìn về phía Thanh Lan, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ, nó bỏ mặc con mồi trên mặt đất, đuổi theo Thanh Lan.

***

***

Ngân Tô đạp tường nhảy xuống, nhìn ‘bé gấu’ trong sân cùng với cô bé mặc váy đỏ ngồi giữa đám gấu, khóe miệng hơi giật giật.

Cô thầm nghĩ sao mãi không tìm thấy NPC thú bông nữa, dám chắc đều bị cô bé này gom hết về đây rồi.

“Chị ơi.” Đại Lăng từ trong lòng một NPC thú bông bò dậy, nhún nhảy chạy tới: “Chị đến đón em sao?”

Đón…

Đón cái quần!

Ngân Tô dùng móng vuốt thỏ lông xù ấn vào mặt Đại Lăng, từ chối cái ôm của đứa trẻ hoang dã: “Gọi bọn chúng lại đây, đi theo chị.”

Mặt Đại Lăng dính đầy máu, cô bé không để ý, nghiêng đầu từ dưới móng vuốt thỏ: “Đi đâu hả chị?”

“Tìm cho nhóc nhiều bé gấu hơn.”

Mắt Đại Lăng sáng lên: “Thật không chị? Chị tốt quá! Chị là người tốt nhất trên đời, em yêu chị!”

“Hừ.”

Miệng quỷ quái, lời dối trá!

Đại Lăng xoa xoa mặt, gọi đám thú bông của mình, hùng dũng oai vệ đi theo Ngân Tô ra khỏi cửa.

Ngân Tô dẫn Đại Lăng điên cuồng tàn sát trong khu công viên, bất kể là nhân viên hay NPC du khách, chỉ cần bị cô đụng phải, đều không có đường về.

Tiện thể phá hủy luôn những công trình giải trí đó.

Các loại ‘thuốc nổ’ mà cô mua trong cửa hàng lúc này cũng có đất dụng võ.

Khó đối phó hơn là những con vật được thả ra từ Vương quốc động vật, bất kể là động vật ăn thịt hay ăn cỏ, chúng đều có tính công kích rất mạnh, đối tượng tấn công không phân biệt người chơi hay nhân viên.

Chỉ cần là vật sống có thể động đậy được, chúng đều đuổi theo cắn xé.

Đáng sợ nhất là những du khách bị động vật cắn chết, nếu không bị ăn thịt, chẳng bao lâu sau sẽ biến thành động vật, bò dậy gia nhập bữa tiệc buffet điên cuồng.

Ngân Tô không quá sợ những thứ này.

Dù sao NPC cũng giết, động vật cũng giết.

Chỉ là không biết những người khác đã ra ngoài chưa, nếu gặp phải những thứ này, vẫn hơi phiền phức.

Một con thì còn dễ đối phó, cả đàn thì khó đối phó hơn nhiều.

Ngân Tô chỉ có thể cầu nguyện cho họ may mắn, đã rời khỏi cái công viên giải trí được viết là thiên đường, đọc là địa ngục này.

***

***

Khi Ngân Tô gây chuyện khắp công viên, Hạ Hiểu Lương mình đầy thương tích đã đụng phải Lương Vân.

Lương Vân ngồi trong một cái đình, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Hạ Hiểu Lương nhìn ra phía sau một cái, bên này khá vắng vẻ, không có NPC du khách cũng không có những con vật đáng sợ kia, cậu ta đi qua con đường nhỏ, tiến lại gần, thử thăm dò gọi một tiếng: “Lương Vân?”

Lương Vân ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, giọng điệu không có gì thay đổi: “Là cậu à.”

“Sao cô lại ở đây? Tông Hi Nguyệt đâu?”

Lương Vân ngẩn người một chút, sau đó lắc đầu: “Không biết.”

Cô ta thực sự không biết Tông Hi Nguyệt đi đâu, khi cô ta tỉnh lại thì đã ngồi ở đây rồi.

Nhưng Lương Vân chỉ không nhớ tại sao mình lại ở đây, nhưng cô ta nhớ chuyện Tông Hi Nguyệt đã đưa cô ta đi…

Lúc này mọi người chắc đã thông quan hết rồi, mà cô ta không có lượt chơi nào, dù có thì một mình cô ta cũng rất khó thông quan, nên sau khi tỉnh lại, cô ta vẫn luôn ở đây không nhúc nhích.

Dù sao kết quả cũng như nhau.

Lương Vân đã chấp nhận số phận.

Chỉ là cô ta không hiểu, tại sao Tông Hi Nguyệt lại chọn mình, ở thị trấn cổ tích cô ta chỉ… chỉ muốn kéo Tông Hi Nguyệt một cái, vậy mà Tông Hi Nguyệt lại muốn chôn vùi mạng sống của mình.

Lương Vân vẫn cảm thấy buồn, buồn vì lòng tốt của mình lại đổi lấy ác quả.

Tông Hi Nguyệt thà g**t ch*t cô ấy luôn còn hơn…

Hạ Hiểu Lương ngồi xuống đối diện Lương Vân, cậu ta bị thương rất nặng, lúc này cũng không còn sức để chạy nữa.

Lương Vân: “Bọn họ đều ra ngoài hết rồi sao?”

Hạ Hiểu Lương: “Chắc vậy.”

Hạ Hiểu Lương tin rằng Thanh Lan nhất định có thể ra ngoài được.

“Vậy cũng tốt.” Lương Vân cụp mắt xuống, khẽ lẩm bẩm: “Vậy phó bản này chỉ còn lại hai chúng ta thôi.”

Hạ Hiểu Lương: “Tiểu Bạch chắc vẫn còn ở đây, lúc nãy tôi đi qua nghe thấy có người kêu con thỏ điên rồi.”

Nhưng cô ở đâu thì Hạ Hiểu Lương không biết.

Bây giờ khắp công viên đều hỗn loạn, tiếng nổ vang lên từ nhiều nơi khác nhau.

Du khách điên cuồng bỏ chạy, động vật điên cuồng giết người.

Thiên đường biến thành địa ngục.

Bình Luận (0)
Comment