Edit: Du Duệ
Beta: Fang
“Là Tiểu Bạch tiểu thư bán cho tôi.”
“…”
Mọi người lập tức nhớ lại lúc đi về phía Đu quay ngựa gỗ họ đã gặp con thỏ đó. Nó cùng Hải Đường khoác vai nhau đi đầu hàng, không biết đang nói về chuyện gì.
Giọng Quách Tân Võ vẫn không mấy dễ nghe: “Cô đã có vé vào rồi, vậy sao lúc trước không nói? Nếu cô nói sớm, chúng tôi đâu cần phải rút thăm xem ai đi lấy bóng bay? Cô sợ chúng tôi cướp của cô chắc?”
Nếu là Hải Đường đi lấy bóng bay, mọi người đều yên tâm.
Dù cô ấy không chịu hy sinh bản thân để cứu người khác, nhưng nhìn cách cô ấy hành động từ trước đến giờ, cô ấy sẽ không vì áp lực quá lớn mà bóp nổ bóng bay để tự cứu khi chưa đến phút cuối cùng.
Hải Đường không giải thích lý do.
Nhưng Hồ Dược Minh đại khái cũng hiểu. Nếu lúc đó cô ấy nói mình đã có vé rồi, trong lòng mọi người chắc chắn sẽ nghĩ khác.
Họ sẽ lo rằng vì có vé vào nên cô ấy không còn cố gắng nữa, sẽ nghi ngờ động cơ đằng sau mỗi quyết định của cô ấy.
Thậm chí vì cô ấy có vé vào mà nảy sinh những suy nghĩ khác.
Dù cho mọi người không có suy nghĩ gì, tin tưởng giao nhiệm vụ lấy bóng bay cho cô ấy thì sau đó sẽ thế nào?
Liệu họ có như cô ấy, liều mình cứu Quách Tân Võ hay những người khác đang rơi vào tình cảnh tương tự không?
Hồ Dược Minh không chắc chắn.
Dù cho Quách Tân Võ đã giết NPC đó, giúp bọn họ bước vào khu trung tâm trước, khiến bản thân rơi vào thế đơn độc, không ai giúp đỡ.
Có thể anh ta sẽ thấy áy náy, có thể thấy tiếc, nhưng anh ta không có tinh thần liều lĩnh đến mức lấy mạng mình ra để đánh cược.
Hiện tại bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, chỉ đơn giản vì ai cũng muốn sống sót.
Tuyệt đối đừng lấy lòng người ra thử thách.
Vì vậy, một khi cô ấy đã quyết định cùng họ tham gia trò chơi này, việc cô ấy có vé hay không thật ra không còn quan trọng nữa.
“Ra ngoài trước đã.” Thương Nghênh Nghênh nói.
Hải Đường xoay người rời đi đầu tiên. Quách Tân Võ cau mày, một lúc sau cũng đuổi theo.
“Cảm ơn cô nhé.”
“Không có gì.” Giọng Hải Đường vẫn lạnh nhạt: “Tôi chỉ cứu cậu khi chắc chắn có thể.”
Quách Tân Võ nói: “Dù sao đi nữa, cô cũng vì tôi mà mạo hiểm. Tên thật của tôi là Trần Lập Nam, là thành viên công hội Thượng Thiện Nhược Thủy. Sau này nếu cô cần giúp đỡ thì có thể tìm đến tôi.”
Hải Đường bất ngờ liếc cậu ta một cái.
Không lạ khi cậu ta lại khiến người khác khó chịu đến thế.
Người của công hội Thượng Thiện Nhược Thủy vốn đã không dễ gây thiện cảm. Không phải vì họ quá đáng ghét, mà vì lời nói và việc làm của họ thường mâu thuẫn, rõ ràng làm việc tốt nhưng lại khiến người khác có cảm giác họ đang phá hoại. Khiến người ta không thể phân biệt được rốt cuộc họ là thiện hay ác.
Tôn chỉ của công hội đó là: “Trở thành vị thần của chính mình.”
Còn cái tên “Thượng Thiện Nhược Thủy” được lấy từ câu: “Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ác, cố kỷ vu đạo”*
*Đạo Đức Kinh – Lão Tử
Hải Đường cảm thấy công hội Thượng Thiện Nhược Thủy quả thực đã làm rất tốt việc ‘xử chúng nhân chi sở ác’.
“Địa vị của cậu trong công hội có cao không?”
“Cũng tàm tạm.” Quách Tân Võ trả lời một cách mơ hồ.
“Có thể gặp hội trưởng của cậu không?”
Quách Tân Võ nghi ngờ nhìn cô ấy: “Cô muốn gặp hội trưởng à?”
Hải Đường đáp: “Nếu cậu có thể gặp được hội trưởng của cậu thì đúng là tôi có chuyện cần cậu giúp.”
Quách Tân Võ: “…”
Công hội Thượng Thiện Nhược Thủy là một trong những công hội nắm giữ nhiều chìa khóa phó bản cố định nhất, chỉ sau Cục điều tra.
Khi chưa đến kỳ mở phó bản cố định, cách duy nhất để vào được là dùng chìa khóa, vì vậy Cục điều tra rất cần những chiếc chìa khoá ấy.
Họ đã muốn liên lạc với hội trưởng của Thượng Thiện Nhược Thủy, dù là để giao dịch hay hợp tác thì cũng có thể thương lượng.
Nhưng họ không liên lạc được!
Quách Tân Võ suy nghĩ một lúc: “Tôi có thể gặp hội trưởng, nhưng tôi sẽ không dẫn cô đi gặp.”
“Không cần đâu, cậu chỉ cần giúp tôi chuyển lời là được.”
Chuyển lời à…
Quách Tân Võ nghi ngờ đánh giá Hải Đường mấy lần, hội trưởng lại nợ đào hoa trong phó bản à? Nhưng hội trưởng đâu có thích kiểu người như vậy… Hay là sau khi bị quái vật đập hỏng não, gu thẩm mỹ cuối cùng cũng bình thường lại rồi?
Cậu ta thầm nghĩ, hội trưởng đúng là mắt nhìn có vấn đề, ngoại hình thì không tệ mà khẩu vị lại quái dị, toàn thích kiểu lệch chuẩn. Nếu đổi sang kiểu như Hải Đường thì tốt biết bao.
Quách Tân Võ vẫn không đoán được mối quan hệ giữa người này và hội trưởng nhà mình là gì. Nghĩ một lúc, cậu ta gật đầu: “Chỉ là chuyển lời thôi thì không thành vấn đề.”
Dù sao thì cũng không cần gặp riêng, chỉ cần truyền lời lại là được.
***
***
Ra khỏi cổng khu Bóng bay sắc màu, bọn họ còn chưa kịp nhìn kỹ tấm vé trong tay thì từ phía xa vọng lại một tiếng “Ầm”, bụi khói cuồn cuộn bốc lên cao ngất.
Tiếng la hét của khách du lịch vang thẳng lên trời.
Lúc này trời đã tối, trong bóng đêm, ánh lửa vượt cả đèn neon, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
“Phía sau vé có dấu đóng, nhưng tôi không nhận được thông báo qua ải.” Hồ Dược Minh nhìn quanh: “Còn mọi người thì sao?”
“Tôi cũng không có.” Thương Nghênh Nghênh nói.
Thanh Lan vẫn còn thiếu một trò, đương nhiên là chưa rõ.
“Có lẽ phải rời khỏi khu công viên.” Dù sao trước đó đã mấy lần nhắc đến chuyện “rời khỏi công viên”, mà trên vé còn có một phần vé phụ.
Lối ra công viên, họ đã thấy trước đó. Giờ chỉ cần cầm vé tới thử là biết.
Hồ Dược Minh nhìn sang Thanh Lan và Hạ Hiểu Lương: “Vậy hai người thì sao?”
“Mọi người cứ đi trước đi, tôi với A Lan đi làm thủ tục chuyển nhượng suất rồi sẽ đến Đu quay ngựa gỗ.” Hạ Hiểu Lương nói với vẻ như chỉ là chuyện thường ngày.
Cậu ta không có suất trải nghiệm trò chơi nên không thể cùng Thanh Lan đi Vòng đu quay. Nếu để Thanh Lan vào Vòng đu quay một mình thì chắc chắn sẽ chạm mặt với những NPC du khách, mà như thế thì không thể kiểm soát được.
Vì vậy, Thanh Lan chỉ có thể chọn đi Đu quay ngựa gỗ một mình.
Thanh Lan cúi mắt xuống, khuôn mặt khi vừa rời khỏi khu Bóng bay vẫn còn chút huyết sắc, giờ đây đã trắng bệch không còn giọt máu.
Hạ Hiểu Lương tách ra cùng Thanh Lan, men theo hướng Thương Nghênh Nghênh nói, tìm đến một cái đình nhỏ, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản không mấy nguy hiểm, họ đứng trước cửa sổ xử lý chuyển nhượng suất trải nghiệm.
“Xác nhận chuyển suất trải nghiệm của bạn cho cô ấy chứ?” NPC lạnh lùng hỏi Hạ Hiểu Lương.
“Vé không ghi tên, cậu cũng có thể dùng.” Thanh Lan muốn nhường cơ hội đó cho Hạ Hiểu Lương: “Cậu có thể ra ngoài mà.”
Hạ Hiểu Lương gỡ từng ngón tay đang siết tấm vé của Thanh Lan, đưa nó cho NPC: “Phải.”
Sau đó, cậu ta quay sang nhìn Thanh Lan: “A Lan, chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Bây giờ không còn đường lui nữa. Nếu tớ vào Đu quay ngựa gỗ, tớ sẽ chết trong đó, đến lúc đó thì cả hai ta đều chết.”
Thanh Lan vẫn còn có cơ hội sống sót bước ra khỏi Đu quay ngựa gỗ. Nhưng cậu ta thì không.
“Đây là vé của bạn, xin hãy giữ kỹ.” NPC trong ô cửa đã hoàn thành thủ tục chuyển nhượng.
“Còn mấy tiếng nữa là kết thúc phó bản rồi, biết đâu tớ có thể cố chịu đựng đến lúc đó.” Hạ Hiểu Lương nhận lại vé, nắm tay kéo Thanh Lan đi về phía Đu quay ngựa gỗ.
Hai người nhanh chóng đến trước lối vào.
Trong công viên giải trí, tiếng nổ vẫn vang lên rải rác, nhưng sự hỗn loạn chưa lan đến khu vực này. Du khách ở đây ngoài việc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía có ánh lửa thì lại giống như chẳng có chuyện gì, tiếp tục thảo luận về trò chơi như thường.
Hạ Hiểu Lương nở nụ cười nhẹ, ôm lấy Thanh Lan một cái: “A Kiệt ở lại nơi này một mình thì cô đơn lắm, tớ phải ở lại bên cậu ấy. Nhưng những người còn sống phải tiếp tục bước về phía trước… Trước giờ cậu vẫn luôn bảo vệ bọn tớ, giờ đến lượt bọn tớ bảo vệ cậu. Cậu sống thì bọn tớ cũng sống. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”