Edit: Du Duệ
Beta: Fang
Thanh Lan liếc nhìn về phía Thương Nghênh Nghênh, chỉ thấy quả bóng bay lộ ra bên ngoài, cô ấy thì đã không còn nhìn thấy nữa…
“Hải Đường!” Thanh Lan lập tức chuyển hướng ánh nhìn.
“Tôi không sao.”
Giọng Hải Đường vang lên từ bên cạnh, ngay giây sau, họ liền nghe thấy một tiếng hét thảm thiết từ phía đối diện.
NPC duy nhất còn sống đôi chân gập lại một cách kỳ dị, anh ta ngã đập xuống đĩa tròn, động tác rất mạnh, khiến cả cái đĩa bắt đầu nghiêng về phía anh ta.
Chiếc đĩa từ từ nghiêng xuống, NPC với đôi chân gãy cũng từ từ trượt ra ngoài.
Khi đĩa càng nghiêng, Quách Tân Võ vốn nằm úp trên mặt đĩa cũng bắt đầu trượt xuống. Dưới người cậu ta có chất keo dính, dán cậu ta với đĩa, nhưng giờ dường như bắt đầu mất tác dụng, sắp không giữ được cậu ta nữa rồi.
“Không!”
NPC trượt nhanh hơn, gào lên một tiếng rồi cả người rơi xuống nước.
“Ào!”
“Bùm!”
Tiếng vật nặng rơi xuống nước và tiếng bóng bay nổ vang lên cùng lúc, chiếc đĩa nghiêng liền khôi phục trạng thái cân bằng, đà trượt của Quách Tân Võ cũng dừng lại.
Những người khác đồng loạt dốc toàn lực chạy về phía trung tâm.
3…
2…
1…
Ba người gần như cùng lúc đặt chân vào khu vực trung tâm.
【00:00:35】
Chất keo trên người Quách Tân Võ ảnh hưởng đến tốc độ của cậu ta, ba giây không đủ để cậu ta đứng dậy rồi chạy, lúc này cậu ta chỉ có thể bò dậy, ngồi thụp trên mặt đĩa.
Hồ Dược Minh liếc nhìn Thương Nghênh Nghênh đang chìm dần xuống phía dưới, mực nước đã ngang bằng với mặt kính, chỉ cần một chút gió hay sóng là nước sẽ bắn vào bên trong.
Tuy nhiên, những giọt nước bắn lên không gây nguy hiểm lớn, Thương Nghênh Nghênh đã dùng một đạo cụ để tự bảo vệ mình, vì vậy tạm thời cô ấy vẫn an toàn.
“Quách Tân Võ vẫn chưa tới.” Hồ Dược Minh nhanh chóng nói một câu.
Thương Nghênh Nghênh gật đầu: “Chỉ còn nửa phút.”
【00:00:31】
“Quách Tân Võ!”
Quách Tân Võ nhìn về phía trung tâm, sắc mặt u ám, lê người tiến lên một chút, nhưng giây sau cậu ta lập tức không dám cử động nữa.
Chỉ cần cậu ta cử động, đĩa tròn lại nghiêng về phía cậu ta…
Trừ khi… cậu ta bóp nổ quả bóng để giảm bớt trọng lượng.
Quách Tân Võ nhìn về quả bóng màu vàng ngay gần mình, đúng là ký hiệu dấu “–”. Chỉ cần trọng lượng của cậu ta giảm đi, bên này cao lên, cậu ta có thể di chuyển về phía trung tâm.
【00:00:25】
【00:00:24】
“Quách Tân Võ, đừng cử động!”
Quách Tân Võ nhìn chằm chằm quả bóng màu vàng trước mặt: “Vậy các người có cách nào không?”
Bây giờ cậu ta không thể động đậy, còn họ cũng không thể đến kéo cậu ta, bởi nếu có người bước lên, bên cậu ta sẽ lại lún xuống.
Càng không thể đưa vật gì qua để kéo cậu ta, cái đĩa này nhạy đến mức cả sợi lông cũng cảm nhận được, đặt vật gì qua cũng đủ khiến bên cậu ta chìm xuống.
Hải Đường đang nhanh chóng buộc một sợi dây vào người mình, để Hồ Dược Minh và Thanh Lan giữ lấy đầu còn lại: “Giữ chặt nhé, tôi đi sang bên kia.”
Hải Đường chỉ vào khu vực đối diện với chỗ của Quách Tân Võ.
Nếu bên kia tăng trọng lượng thì bên của Quách Tân Võ sẽ được nâng lên.
Hồ Dược Minh biết cách này có tác dụng, nhưng…
Vừa buộc dây vào người, anh ta vừa hỏi: “Có thể sang khu vực của người khác được không? Làm thế có sao không?”
Lỡ đâu lại là mạng đổi mạng thì sao.
Hải Đường điềm tĩnh đáp: “Hồi nãy có NPC đã giẫm lên khu vực khác mà không xảy ra chuyện gì. Tôi cũng từng bước vào khu trung tâm rồi, chắc là không vấn đề gì lớn.”
Quả thật Hải Đường đã từng bước ra khỏi vùng của mình mà không có gì xảy ra.
Trước đó Thanh Lan cũng đã rời khỏi đĩa tròn, nhưng sau khi được phượng hoàng lửa đẩy trở lại, trò chơi cũng không hiện thông báo nào. Vậy nên sau này nếu Quách Tân Võ vào được trung tâm, cho dù đĩa nghiêng hoàn toàn, họ kéo Hải Đường từ giữa không trung về vẫn có thể thực hiện được.
Hiện tại hai bên đang cân bằng, mà chiếc đĩa này lại cực kỳ “nhạy”, một chút trọng lượng cũng có thể cảm nhận được, nên cô ấy không cần đi quá xa.
【00:00:20】
Chỉ còn 20 giây, không còn thời gian để suy nghĩ hay do dự nữa.
Sau khi chắc chắn Hồ Dược Minh và Thanh Lan đã kéo chặt dây, Hải Đường tiến về khu vực đối diện với Quách Tân Võ. Vừa đặt chân lên đó, bên của Quách Tân Võ lập tức có xu hướng nâng lên rõ rệt.
Hải Đường tránh những quả bóng bay trên đĩa và tiếp tục đi về phía ngoài.
Bây giờ, tuyệt đối không được để bất kỳ quả bóng nào phát nổ.
【00:00:17】
【00:00:16】
Hồ Dược Minh thả dây từng chút một, nhờ có dây kéo, tuy chân Hải Đường có trượt nhưng cô ấy cũng không bị rơi xuống dưới.
“Quách Tân Võ, cậu cẩn thận một chút!” Thanh Lan vừa chú ý đến tình hình của Thương Nghênh Nghênh vừa nhắc: “Đừng đụng vào bóng bay!!”
Quách Tân Võ đã đứng dậy, đang tiến về phía trung tâm.
Phía trước cậu ta có rất nhiều bóng bay dày đặc, gần như phải nín thở mới có thể len qua được những khe hẹp.
【00:00:10】
Quách Tân Võ chỉ còn cách trung tâm một mét.
【00:00:08】
Còn nửa mét.
【00:00:05】
Quách Tân Võ thầm mừng vì mình đủ gầy, nếu là người béo thì chẳng cách nào chui qua mà không làm bóng nổ. Cậu ta liên tục hít vào, hóp bụng, nghiêng người lách qua hai quả bóng cuối cùng, chân phải bước vào khu vực trung tâm, sau đó là chân trái.
Cả người đã đứng trong vùng trung tâm, mồ hôi lạnh trên người Quách Tân Võ tuôn ra như mưa.
Thế nhưng, lúc này họ vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm.
Quách Tân Võ lập tức nắm lấy đầu còn lại của sợi dây, cùng Hồ Dược Minh và Thanh Lan kéo Hải Đường quay về.
Chiếc đĩa đang nghiêng nhanh, nếu không có sợi dây kéo, Hải Đường lúc này chắc chắn đã rơi xuống rồi.
【00:00:03】
Hải Đường đã được kéo về cách trung tâm chỉ còn hai mét.
【00:00:02】
Quách Tân Võ liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, rồi cùng Hồ Dược Minh tăng tốc độ kéo: “Mau lên! Không kịp nữa rồi!!”
Hải Đường hai tay nắm chặt sợi dây, gần như dán sát cả người lên mặt đĩa: “Kéo đi!”
【00:00:01】
【00:00:00】
Cơ thể Hải Đường len lỏi như một con cá xuyên qua những sợi dây bóng bay, được cả nhóm hợp lực kéo lên khu vực trung tâm, gần như ngay khoảnh khắc cô ấy vừa lên được, sau lưng vang lên một tiếng “ào” lớn.
Chiếc đĩa đập mạnh xuống nước, đồng thời ngừng nghiêng.
Toàn bộ đĩa tròn giờ dựng đứng 90 độ, một nửa chìm trong nước, nửa còn lại dựng thẳng trước mặt họ.
Giọng Hải Đường khản đặc: “Thương Nghênh Nghênh…”
“Tôi không sao.”
Chiếc đĩa rơi xuống nước tạo ra chấn động mạnh, dòng nước bên dưới cuộn lên dữ dội, nhưng lại không có một giọt nào tràn vào trong.
Khu vực trung tâm bắt đầu nâng lên, trần nhà mở ra một lối đi hình tròn, họ được đưa vào một căn phòng khác, nơi có một nhân viên đang đứng chờ.
Ánh mắt nhân viên quét qua cả nhóm, sắc mặt dần trở nên u ám.
Hiển nhiên, anh ta không ngờ lại có nhiều người sống sót vượt qua thử thách như vậy.
Hải Đường và mọi người lập tức bước xuống khỏi bệ. Vừa bước xuống, Quách Tân Võ như không còn sức đứng vững, ngồi bệt xuống đất.
Hồ Dược Minh và Thanh Lan cũng kiệt sức thấy rõ.
Hải Đường lấy lại hơi thở, nhìn thẳng vào NPC đang sa sầm mặt mày: “Đưa vé cho chúng tôi.”
NPC tỏ vẻ cực kỳ khó chịu, cười gằn kiểu mỉa mai: “Các người may thật đấy.”
Nói xong, anh ta còn cố ý lớn tiếng: “Người đã có vé không được nhận thêm vé mới.”
Những người bên cạnh: “???”
Hải Đường có vé từ bao giờ vậy?!
“Là vé của họ.” Hải Đường không muốn dây dưa, đưa tay ra: “Đưa vé đây.”
NPC: “…”
Tên NPC hừ lạnh một tiếng, lục lọi trên người rồi ném ra vài tấm vé, sau đó quay lưng bỏ đi.
Hải Đường đếm vé, tổng cộng bốn tấm, đều là vé có mã số.
Cô ấy quay lại, chia vé cho mọi người.
Mọi người nhận vé: “…”
Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Cuối cùng vẫn là Quách Tân Võ mở miệng hỏi thẳng: “Cô lấy vé từ đâu ra vậy?”