Edit: Fang
Beta: Wendy
Đại Lăng nhận được tín hiệu của Ngân Tô, lập tức trượt xuống giường, nhảy nhót đi mở cửa.
“Chào mừng bé…”
Nụ cười của Đại Lăng cứng đờ trên mặt rồi chậm rãi biến mất, cô bé nhìn chằm chằm người ngoài cửa với vẻ mặt không cảm xúc.
Không khí lạnh tràn vào trong nhà, cái lạnh không nói thành lời.
Ông chủ Khang cũng không ngờ người mở cửa không phải quái vật tóc, anh ta đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với quái vật tóc rồi, ai ngờ lại đổi thành cô bé này.
Đại Lăng là một cô bé rất đáng yêu… nếu anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của cô bé.
Ông chủ Khang chỉ cảm thấy gió trong hành lang cũng mang theo lưỡi dao, thổi qua người cứ như là róc cả xương cốt vậy.
“… Anh trai ơi.” Rất nhanh Đại Lăng lại nở nụ cười trên mặt, mời Khang Mại đi vào.
Không sao, đây là bé gấu của chị, nhưng lỡ như một ngày nào đó chị ghét anh ta thì sao!
Đúng lúc Ngân Tô đi ra khỏi phòng: “Khang tiên sinh, mới sáng sớm anh tới làm gì?”
Khang Mại đi ngang người vào giống như con cua vậy, cánh cửa ở đằng sau ‘sầm’ một tiếng đóng lại, gió lạnh đập lên người anh ta, bất giác rùng mình một cái.
Khang Mại thay giày dép, vội vàng bước mấy bước vào bên trong: “Tô tiểu thư, bây giờ đã là mười một giờ rồi.”
“…”
Ngân Tô đi về phía cửa.
Khang Mại quay đầu lại thì phát hiện không thấy cô bé kia đâu, đang khó hiểu thì thấy Ngân Tô mở cửa: “Đại Lăng, mở cái cửa mà để bản thân rớt ra ngoài luôn sao?”
Đại Lăng đứng trên hành lang, đối diện cô bé còn có một đứa trẻ khoảng chừng năm sáu tuổi, mặc một cái áo khoác không dày lắm, quần áo hơi bẩn, khuôn mặt nhỏ cũng giống như là đã đánh nhau với người ta, dính một ít vết bẩn, nhưng trông vẫn rất đáng yêu.
Đại Lăng quay đầu lại, chỉ vào cục bột nhỏ đó: “Chị ơi, ở đây có một bé… người bạn đáng yêu quá, em muốn có.”
“??” Khang Mại khó hiểu: “Đứa trẻ từ đâu ra thế?”
Ngân Tô cũng khó hiểu.
Cô chưa từng gặp đứa trẻ đó ở tầng này, ra vào tòa nhà này cũng chưa từng gặp.
Chẳng lẽ là mới chuyển đến?
Sau sự việc lần trước, tòa nhà này có không ít người chuyển đi rồi.
Nhưng bây giờ thỉnh thoảng quái vật lại xuất hiện trong cuộc sống, không ở đây thì ở kia, kiểu gì cũng có người không kiêng kị, thậm chí là muốn chuyển tới sống ở nơi từng xảy ra sự cố.
Dường như đứa trẻ vẫn chưa làm rõ tình hình, hoảng hốt bất an nhìn bọn họ, đối mặt với Đại Lăng đứng trước mắt thì hơi cảnh giác và sợ hãi.
Ngân Tô nhìn ngắm cô bé đó mấy giây, đi qua xách Đại Lăng lên rồi đi vào trong nhà.
Đại Lăng khua tay, bắt đầu la lối om sòm: “Chị ơi, một mình em ấy đáng thương lắm, chúng ta nhặt em ấy về đi! Chị ơi… xin chị đấy~”
Đáp lại cô bé là tiếng đóng cửa cái ‘sầm’.
Khang Mại: “…”
Đoán chừng là đứa trẻ của hộ gia đình nào đó đi nhầm tầng, chắc hẳn một lát nữa sẽ có người tới tìm, đại lão cũng không quan tâm… Khang Mại cũng chẳng yêu thương trẻ con cho lắm, xách đồ đi vào phòng bếp.
Ngân Tô ném Đại Lăng lên sofa rồi mới hỏi Khang Mại: “Anh lại tới làm gì thế?”
Khang Mại ra hiệu đồ trên tay mình: “Không phải mấy ngày trước cô bảo sao, đưa đồ ăn đến cho cô, nhân tiện ăn một bữa.”
Khang Mại thỉnh thoảng lại đưa đồ ăn, Ngân Tô cũng sắp quen rồi.
“Ăn cái gì?”
“Lẩu?” Khang Mại nhìn tuyết ngoài cửa sổ: “Rất hợp với ngày tuyết mà.”
Ngân Tô đồng cảm sâu sắc: “Thời tiết này thích hợp ăn siêu siêu siêu cay.”
“…”
Tên to con Khang Mại ở trong phòng bếp, rất nhanh đã rửa sạch nguyên liệu, chế biến nước lẩu, mang ra đặt lên bàn, gọi Ngân Tô đang ngắm tuyết ngoài ban công vào ăn lẩu.
“Tô tiểu thư, cô có thể đóng cửa ban công vào không?”
“Cũng không lạnh, đóng làm gì? Cảnh đẹp biết bao!”
Khang Mại nhìn gió tuyết không ngừng thổi vào phòng khách: “…”
Cảnh đẹp?
Cho dù không sợ lạnh, gió thổi vào mặt cũng khó chịu chứ nhỉ?
Sai bảo đại lão là chuyện không thể, Khang Mại tự đi đóng cửa.
Ngoài ban công, cả thế giới đều trắng xóa, tuyết càng ngày càng nhiều.
Ngân Tô đã ngồi cạnh bàn, bắt đầu nêm gia vị cho mình, sau đó thả nguyên liệu vào nồi lẩu, ôm bát đợi đồ ăn chín.
Khang Mại ngồi xuống, không biết lấy đâu ra một chai rượu, lại lấy thêm hai cái ly để rót vào, tự uống hai ly trong im lặng trước.
Nước trong nồi lẩu sôi ùng ục, trong căn nhà yên tĩnh dần dần có thêm hương thơm của đồ ăn.
“Năm nay là năm thứ sáu rồi…”
Ngân Tô đang nhìn chăm chú vào đồ ăn nên thuận miệng đáp: “Cái gì năm thứ sáu?”
“Trò chơi.”
Lúc trò chơi chính thức đổ bộ, thành phố Lan Giang cũng vào ngày đại tuyết (một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12), ban đầu mọi người còn tưởng thông báo toàn cầu màu đỏ máu xuất hiện trên bầu trời là chiêu trò do công ty trò chơi nào đó dùng máy bay không người lái làm ra.
Nhưng chẳng mấy chốc mọi người đã phát hiện, thông báo này xuất hiện trên toàn cầu… Các nơi trên cả thế giới đều có thể nhìn thấy.
Nó xuất hiện trên sa mạc, ngoài biển cả, trong rừng rậm… Không nơi nào không có.
Công ty trò chơi nào có thể tạo ra chiêu trò trên bầu trời của toàn cầu cùng một lúc đây.
Mọi người đang bận đón chào năm mới lập tức rơi vào khủng hoảng.
Có lẽ là để khiến con người tin rằng nó thật sự đã đổ bộ, hôm thông báo toàn cầu xuất hiện, nó đã kéo rất nhiều người vào trò chơi…
Rõ ràng một giây trước người thân, bạn bè, người yêu, con cái còn ở bên cạnh… một giây sau đã đột nhiên tử vong một cách kì lạ.
Mọi người đón năm mới máu me trong sự lo sợ bất an.
Khói mù mịt bốc lên làm mơ hồ dung mạo của cô gái, mất mấy giây cô mới thản nhiên ồ một tiếng.
Đoán chừng Khang Mại cũng cảm thấy tiếp tục nói về chủ đề này thì quá nặng nề, rất nhanh liền thay đổi chủ đề, kể về những drama khác.
Hôm nay anh tới cũng không chỉ đơn giản là để đưa đồ ăn.
“Ô Bất Kinh hỏi khi nào cậu ta có thể ra ngoài?” Cậu ta cũng không dám đi làm bài thi, vẫn luôn ở trong tòa nhà của anh ta.
Tuy Ô Bất Kinh không phải là người thích ra ngoài nhưng cũng chẳng phải là trạch nam, ở nhà quá nhiều cũng sẽ cảm thấy bức bối.
Hơn nữa bây giờ đang trong kì nghỉ, ngay cả nhà cậu ta cũng không về được.
“Cậu ta vẫn còn người nhà?”
Khang Mại nghẹn họng một lúc: “… Cậu ta cũng đâu phải trẻ mô côi.”
Thành viên gia đình Ô Bất Kinh cũng khá đông, cậu ta còn là người nhỏ nhất trong đám con cháu, anh chị lớn hơn đều rất quan tâm chăm sóc cậu ta.
Nhưng từ sau khi bị chọn vào trò chơi thì cậu ta chuyển ra ngoài, không ở nhà nữa.
Về sau lại chạy tới thành phố Lan Giang.
Ngân Tô ngẩng đầu hỏi: “Anh có người nhà không?”
“… Có.” Ai lại không có người nhà chứ.
“Cũng tốt.”
“??”
Khang Mại lại nhìn Ngân Tô hai cái, khoảng thời gian này cô vẫn luôn một thân một mình, ngay cả thân phận cũng là giả… Lại phải nghi ngờ cô là người xuyên không rồi.
Ngân Tô lướt qua chủ đề này: “Gần đây có người tìm cậu ta không?”
“Có.” Khang Mại đã nhận được một vài thông tin: “Nhưng tôi đã xử lý hết rồi, tạm thời vẫn chưa có ai điều tra tới cậu ta.”
May mà tên của thằng nhóc đó là giả, nếu là tên thật thì chắc đối phương đã điều tra ra rồi.
Khang Mại: “Chắc là người của Ác Mộng Giáng Lâm đang điều tra về cậu ta.”
Ngân Tô không bất ngờ lắm: “Lại là bọn họ.”
“Có phải cô đắc tội bọn họ rồi không?”
“Tôi cũng không quen biết bọn họ, đi đâu đắc tội đây.” Ngân Tô cạn lời: “Bọn họ cũng phải dũng cảm đứng ra trước mặt tôi để tôi đắc tội đã chứ.”
“Thế bọn họ tốn công tìm cô để làm gì?”
“Lôi kéo tôi, g**t ch*t tôi.” Ngân Tô thổi miếng thịt còn đang nóng hổi: “Anh cảm thấy là cái nào?”